Ngày nhà thơ tròn 100 tuổi: William Logan

BY  · DECEMBER 8, 2023


Điều này đã lẻn vào tôi. Rõ ràng, tôi đã làm 99 điều này cho Thời báo bình thường. Đây là 100 lớn.

Không ngốc’. Tôi đếm.
Nếu ai đó thực sự chơi cùng và tuân theo từ viết tắt “Piss Off Early, Tomorrow’s Saturday” vào thứ Sáu hàng tuần kể từ đầu, chúng ta đang nói về sự vắng mặt đáng kể. Đó là rất nhiều giờ làm việc. Nó giống như ăn cắp. Tốt. Tiếp tục đi.
Cung cấp cho sếp bất cứ dòng nào họ cần nghe. Bất đồng quan điểm, làm xáo trộn, làm sai lệch sự thật. Hãy tận dụng cuối tuần – cuối tuần của bạn – một vài giờ trước khi đồng hồ điểm bu-bye và ổn định tại một khu phố thân thiện. Xem một trận bóng. Tán tỉnh lúng túng. Đi đến phòng máy tính của thư viện, tình cờ chắp tay sau lưng và đi phía sau một hàng người quét internet để bạn có thể giả vờ là Đại úy Kirk đang theo dõi các sĩ quan cầu của anh ta. Đó là thời gian của bạn. Hãy làm với nó như bạn muốn, nhưng nếu tôi đã nói với bạn một lần, tôi đã nói với bạn hàng trăm lần: Hãy dành thời gian cho một câu thơ nhỏ.

***

Khi tôi bắt đầu viết những cuốn sách này, tôi cảm thấy hơi không chắc chắn bởi vì mặc dù tôi rất thích thơ, tôi biết rất ít về những điều cơ bản ngoài những gì còn sót lại từ các lớp trung học và những gì tôi nhặt được từ một vài bài giảng Oxford được xuất bản sau đó của Graves. Tôi nhớ mình đã nghĩ rằng Graves tỏ ra kiêu ngạo. Anh ta kiêu ngạo, nhưng trong các bài giảng tôi thấy anh ta như vậy theo một cách không được cân nhắc trước đây. Nó thật ấn tượng.
Bản sao các bài giảng của tôi không nằm trên một kệ mà tôi hoàn toàn biết nó nên được đặt trên vì tôi có thể hình dung cột sống và không, nó không ở trong phòng ăn và tôi chắc chắn rằng tôi nhớ màu đỏ trên tiêu đề kaki của Rupert Brooke màu xanh nên nó phải ở đó. Tôi không thể đặt tay lên nó vào lúc này nên tôi không thể trích dẫn trực tiếp cho bạn, nhưng Graves sẽ đọc một vài dòng từ [INSERT REVERED POET] và nói điều gì đó dọc theo dòng “Trường hợp [NHÀ THƠ ĐÁNG KÍNH ĐƯỢC ĐỀ CẬP ĐẾN MỘT CÁCH TÌNH CỜ BẰNG TÊN] đi sai là anh ấy …” và sau đó giải thích làm thế nào anh ta sẽ cải thiện tác phẩm kinh điển của người khác.
Tôi nhớ đã đọc và nghĩ, “Anh chàng này nghĩ anh ta là ai?” Câu trả lời là ông nghĩ rằng ông là một nhà thơ thực chất với nhiều tuyên bố về quyền lực như những người có tác phẩm mà ông phê bình. Anh ấy nói đúng. Có một câu trả lời ít ấn tượng hơn nhưng quan trọng hơn. Anh ấy là một chàng trai đọc một bài thơ và có ý kiến.
Là một chàng trai cũng đã đọc một bài thơ, điều này rất quan trọng. Trong cuộc đời học thuật của tôi, thơ được trình bày cho tôi đã được trình bày như một ví dụ về những gì đúng và tốt. Không có chỗ trong lớp tiếngAnh lớp 10 của cô Akerman để đặt câu hỏi liệu Poe có phải là một nhà thơ giỏi hay không. Là hắn. Viết điều đó xuống. Không thích Walt Whitman? Lỗi là ở bạn. Đây là cách những người trẻ tuổi đầu ủy mị nên được dạy. Một khái niệm thông tin về vẻ đẹp được để lại. Aristotle sẽ tự hào, mặc dù đám đông của tôi phần lớn vẫn không thích Whitman.
Một khi bạn có một khái niệm về cái đẹp, hoặc thấy mình là một người bị bỏ rơi không thể cứu vãn, bạn sẽ đặt câu hỏi tốt hơn. Bài thơ – hay bức tranh, hay cái tủ, nhưng tôi sẽ gắn bó với thơ ngay bây giờ – có được làm tốt không? Nó có đạt được những gì bạn nghĩ rằng nhà thơ muốn đạt được không? Câu hỏi đó phải được tôi luyện với sự khiêm tốn và đánh giá công bằng về mức độ đáng tin cậy của bạn trong việc phân biệt mục tiêu của một nhà thơ là gì. Nó so sánh với các tác phẩm đương đại như thế nào? Công trình lịch sử?
Tôi bắt đầu hỏi những câu hỏi này một cách nghiêm túc về thơ ca vào cuối đời. Tôi thích hỏi họ và muốn biết người khác nghĩ gì, tôi có thể thiếu những dòng điều tra nào, và nhiều hơn nữa về việc làm thơ; Tại sao các nhà thơ làm những gì họ làm khi họ làm điều đó? Tôi muốn ý kiến của mình được thông báo. Tôi bắt đầu đọc những lời chỉ trích.
Truyền thống và tài năng cá nhân” của T.S. Eliot là một loại thuốc cửa ngõ tuyệt vời. Nếu bạn từng muốn bao bọc mình trong sự uyên bác giả tạo, hãy nói điều gì đó dọc theo dòng, “Tôi nghĩ trong điều này, bạn sẽ thấy ý nghĩa của Eliot trong ‘Truyền thống’ khi ông viết…” Bạn có thể gọi nó là “Tài năng cá nhân” thay vì “Truyền thống” nếu bạn thích. Chỉ cần chắc chắn để vượt qua chính mình như đang ở nhà với các tác phẩm kinh điển được công nhận. Đó là một người anh em họ thuộc tầng lớp trung lưu của Graves [NHÀ THƠ ĐÁNG KÍNH ĐƯỢC GỌI MỘT CÁCH TÌNH CỜ BẰNG TÊN] nhưng hiệu quả.
Đọc “Ind. T” của Eliot và trước khi bạn biết điều đó, bạn đang chiến thắng bước ra khỏi một cửa hàng sách cũ với một bản sao bìa mềm ba đô la của The Permanence of Yeats, đăng ký The New Criterion, và “suy nghĩ lại” các nhà văn nổi tiếng mà bạn nghe nói đến lần đầu tiên chỉ tuần trước. Đó là một địa ngục cao.
Đó cũng là một vụ tai nạn helluva. Tôi có thể đưa ra một lý do sáng suốt hơn nhiều cho lý do tại sao tôi không thích Whitman. Tôi có thể nói cho bạn biết tại sao tôi nên thích Whitman, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thích Whitman. Bây giờ tôi đã dành đủ thời gian với thơ để nói, “Để bảo vệ tôi, tôi không đơn độc,” và sau đó “Ezra Pound đồng ý với tôi về cái gọi là ‘cha đẻ của thơ tự do’.” Cảnh báo công bằng: Thơ là một trong số ít chủ đề mà nói với mọi người “Tôi và Ezra có cùng suy nghĩ”, có khả năng giúp ích cho bạn, vì vậy hãy chắc chắn rằng mọi người trong tầm nghe đều biết bạn đang thảo luận gì trước khi bạn nói bậy. Tôi không biết. Tôi đã mong đợi sự tự mãn hơn; Tôi cảm thấy mình là một trong những người giác ngộ.
Tôi cho rằng sau tất cả những lần đọc đó, tôi sẽ tìm thấy Thơ Jesus và được sung sướng lên một tầm cao mới, nơi những bài thơ mà trước đây tôi đã nhún vai khiến tôi hát vui vẻ bằng tiếng Đức. Tôi đã tìm ra những cách mới để nhìn vào những thứ cũ mà tôi đã từ chối. Tôi thậm chí còn ấm áp với một số người trong số họ. Như với hầu hết mọi thứ, bạn chơi với đồ chơi bạn mang theo. Tôi vẫn không thích những thứ tôi từng không thích, nhưng tôi đã tìm thấy lỗi với một số điều tôi từng thích. Ý kiến về khuôn mặt của tôi ít tiết lộ hơn và nhiều hơn “Hả. Marianne Moore giỏi hơn tôi nghĩ”.
Vì vậy, không có sự sung sướng nhưng không thất vọng, tôi đã nhận ra những lợi ích to lớn. Tôi quen thuộc hơn với cách một bài thơ hoạt động, vì thiếu một cụm từ tốt hơn. Tôi đã tìm ra những cách mới để ngạc nhiên bởi những bài thơ và nhà thơ mà tôi nghĩ rằng tôi đã khám phá đầy đủ. Tôi có thể nói rõ hơn lý do tại sao tôi thích một nhà thơ và vì vậy có thể tìm thấy những người khác có tác phẩm mà tôi hướng tới. Đáng ngạc nhiên nhất, tôi thấy rằng tôi thực sự thích đọc phê bình thơ như một thể loại.
Đó là một cách rất vòng vo để giới thiệu nhà thơ nổi bật của tuần này. Lần đầu tiên tôi bắt gặp William Logan trong kho lưu trữ trực tuyến của The New Criterion. Những đánh giá của ông đã khiến The Hudson Review gọi ông là “người đàn ông bị ghét nhất trong thơ ca Mỹ”. Ông nói với tờ The Paris Review: “Một người đoạt giải Pulitzer tuyên bố muốn cán tôi trong xe của ông ta”.
Mô tả yêu thích của tôi về bài viết của ông đến từ một mục tiểu sử không được công nhận trên trang web của Poetry Foundation gọi thơ của ông là “gai góc”. Đó là một thẻ lén lút nhưng nó hoạt động, và tôi nghĩ nó cũng phù hợp với những lời chỉ trích của anh ấy. Anh ấy có khiếu hài hước sắc bén, có khả năng bình luận gai góc và không sợ những lời lăng mạ hoàn toàn. Đó là niềm vui lớn và đủ để tôi khen ngợi anh ấy với bạn, nhưng có nhiều điều cho người đọc hơn là một tiếng cười và một chút tranh cãi. Anh ấy là một nhà soạn nhạc vĩ đại; Trong cả thơ và văn xuôi, ông tự tin và thu hút người đọc. Tôi thấy anh ấy trung thực và kiên định. Điều đó rất quan trọng. Nếu phê bình là một trợ giúp trong việc hiểu và đánh giá cao thơ, bạn sẽ cần một sự hiểu biết và quen thuộc của nhà phê bình.
Tôi đã nổi giận với anh ấy một lần vì một bài báo về Robert Lowell. Tôi đã viết trong ghi chú của mình về cuốn sách của Lowell, The Dolphin, “trả thù khiêu dâm”. Đây là bộ sưu tập mà Lowell đã sử dụng những dòng trong thơ của mình được lấy từ những lá thư riêng do vợ cũ gửi cho ông. Một số trong đó là nguyên văn. Thứ rùng rợn. Trong bài báo “Lowell’s Dolphin” trong số tháng 2 năm 2020 của The New Criterion, Logan đã viết, “đọc cuốn sách sẽ tốt hơn một chút so với việc phát hiện ra rằng người yêu cũ của bạn đã đăng ảnh khỏa thân của bạn trên khắp các trang web.” Tôi thích “trả thù khiêu dâm” hơn, nhưng anh ấy đã đến đó trước. Tôi không thể sử dụng nó.
Nó ngốc nghếch và thể hiện sự kiêu ngạo không kiếm được từ phía tôi, nhưng tôi sắp viết một cái gì đó mà anh ấy đã viết đã nâng Logan lên cấp “Anh chàng này hiểu nó” theo ước tính của tôi. Tôi đã tìm kiếm bài viết của anh ấy kể từ đó.
Tôi nhặt được những bài thơ gai góc của Logan ngay sau khi đọc bài báo của Lowell. Ông vui lòng cho phép in một vài tác phẩm của mình từ Deception Island: Selected Early Poems, 1974-1999. Tôi sẽ nói một chút về mỗi bài thơ, nhưng biết rằng tôi nghĩ thật tuyệt khi tôi đã đủ đam mê để viết một trăm bài thơ này và muốn đánh dấu dịp này. Tôi đã nói ở trên nó lén lút với tôi, nhưng tôi đã có thời gian để xem xét và quyết định người tôi muốn giới thiệu cho cột mốc quan trọng. Tôi thực sự nghĩ rằng bạn sẽ thích những thứ này.
Lựa chọn đầu tiên là “A Portrait by Bellocq” và tôi đã đọc sai nó một cách khủng khiếp. Tôi nên nói rằng tôi đã liếc nhìn nó một cách khủng khiếp, và chỉ trong một giây, bởi vì tôi nghĩ nó nói “Belloc” và nhìn thấy các câu đối nên tôi đang mong đợi Logan làm điều gì đó vui tươi theo phong cách vần điệu của Hilaire Belloc dành cho trẻ em; một cái gì đó dọc theo dòng của Sarah Byng. Tôi thậm chí còn tập hợp tinh thần giọng nói của Belloc từ những gì trong thời đại của anh ấy, một bản ghi âm hấp dẫn của nhà thơ đọc “Tarantella” nhưng khiến người nghe hiện đại nắm lấy màn bắt chước giả (tôi thầm thích nó.)
Logan không ám chỉ Hilaire Belloc. Chữ “q” lẽ ra phải cho đi điều đó. Bellocq được đề cập đến là Ernest Joseph Bellocq, một nhiếp ảnh gia nổi tiếng với những bức chân dung gái mại dâm từ quận Storyville của New Orleans. Tôi không thể tìm thấy bức ảnh với “một hồ sơ chống lại một cánh cửa bóng tối”, nhưng bạn có thể xem một số bộ sưu tập của anh ấy ở đây. Tôi cho rằng tôi nên nói rằng những bức ảnh là “Không an toàn cho công việc” nhưng có lẽ không sao trừ khi bạn làm việc như một hợp tác xã hoặc có nhiều bạn bè nghiên cứu phrenologist.

Chân dung của Bellocq

Một ngày nào đó, ngay cả xác thịt biến hình này cũng sẽ vỡ
hoặc cháy, và phần còn lại của nó tắm bụi bẩn
nơi chuyển động đóng băng trong một ánh sáng đơn giản,
cho dù mùa có phục tùng cái chết hay không.
Ánh sáng này, không đơn giản hay đơn lẻ, phân chia
bản thân khỏi bản ngã, phần
đi qua nó và di chuyển ra ngoài nó
và nằm xuống, và những gì được hình dung mãi mãi,
Bị lôi kéo vào hoàn cảnh nhìn xa trông rộng, một hồ sơ
dựa vào một cánh cửa bóng tối. Làm thế nào một sự phục tùng
mét nhiễm trùng tim rất khó giải thích.
Tại sao khó nhớ. Ở mỗi người phụ nữ,
có một khoảnh khắc khi quá khứ tự ngăn cản mình
khỏi thất bại hoặc chiến thắng; và cho bạn khoảnh khắc đó
đến khi bạn bỏ lại phía sau mùa
nông cạn của nhiếp ảnh gia và chọn một tương lai,
Không phải lửa hay mục nát, mà là một thứ sẽ
dẫn đến đó theo kiểu chậm chạp của riêng nó.

Tôi sẽ gọi lại Robert Graves trong một giây. Graves rất giỏi trong việc thể hiện một nhân vật thơ mộng bị thu hút và kính sợ phụ nữ; cảnh giác và bị thương. Đọc “Tốt nhất, các nhà thơ” và “Đàn ông là, phụ nữ làm” là sưởi ấm bản thân bằng ngọn lửa được chăm sóc bằng bàn tay của thợ rèn. Đó là một tính cách khó để dự án và những người sành sỏi rất dễ nhận ra.
Logan thể hiện tâm trạng đó trong bài thơ tiếp theo này. Tôi thích cách anh ấy hướng ánh mắt của độc giả.

Folly

Một cái gì đó điên rồ lau sạch không khí
khỏi sự giả vờ của nó, một người phụ nữ
chần bông sự điên rồ thành một khuôn mẫu,
Những con chim chỉ vàng cánh la bàn vươn lên
xung quanh một cái cây bị thương, những bông
hoa nghẹt thở. Tâm trí của
Nhiều cuộc thảo luận nảy sinh
thành tình yêu như thiên
nga bùn phá ngân hàng để lấy cỏ dại hóa đơn sâu của họ
không thể giữ. Họ giả vờ và nhấm nháp
và nếu không thì phàn nàn về sự quan tâm của họ.
Không có tình yêu giữa họ,
Tuy nhiên, sự điên rồ lại xuất hiện
và chúng ta gọi đó là tình yêu. Nhưng không phải bản thân chúng ta,
mặc dù chúng ta tuyên bố với sự chăm sóc của chúng ta.
Tôi đã xem ba đêm
những người thợ dệt quả cầu ăn
trên ánh sáng ổn định của cửa sổ, phễu
xuống mà nhói lên những con sâu bướm mắt vàng,
chúng rối trong mạng của chúng và hút.
Mặt tôi há hốc mồm nhìn tôi
Màu đen đằng sau ánh sáng chói, trong khi gió
chế giễu vỏ trấu ngọt ngào của côn trùng lan rộng
trong vòng tròn dính của người chết.

Cuối cùng, nhà thơ / nhà phê bình gợi lên Alexander Pope và “Tiểu luận về phê bình” của ông. Cái này thật thông minh. Tôi nghĩ trong điều này bạn sẽ thấy ý nghĩa của Eliot trong ‘Marvell‘ khi ông viết, “Phẩm chất mà Marvell có, đức tính khiêm tốn và chắc chắn phi cá nhân này – cho dù chúng ta gọi nó là trí thông minh hay lý trí, hoặc thậm chí là đô thị – chúng ta đã thất bại trong việc xác định rõ ràng.”

Gửi Ủy ban Danh dự 
William Logan (1950)

Mặc dù bây giờ hành động này gần như phổ biến
để cầu xin sự tha thứ từ sự ô nhục của tòa án người lạ;
Nhưng vì các học giả, nhà thơ và nghệ sĩ
của chúng ta phải tôn thờ các phòng trưng bày thay vì các linh mục,
nó có sức mạnh của đức hạnh đạo đức khi
nó giữ cho nghệ thuật khó thở trong oxy.
Được sắp xếp xung quanh bàn của bạn trong tuyệt vọng,
những bài thơ không thể xay cà phê, khắc một quả lê
hoặc làm một điệu nhảy giá mũ như Fred Astaire.
Họ sẽ không bao giờ đóng đinh qua các khối bê tông
và không thể mở khóa kết hợp.
Fannie Mae vĩ đại đã cai trị: không chủ ngân hàng nào được
chấp nhận một sonnet làm tài sản thế chấp,
và để trả thù, có lẽ, để cảm ơn,
nhà thơ không bao giờ đọc tác phẩm của mình trong ngân hàng.
Các chính trị gia thô lỗ nghĩ rằng thật buồn cười
khi một nhà thơ gặp khó khăn trong việc kiếm tiền,
hoặc nếu anh ta kiếm được một chút, và sau đó thư giãn,
IRS sẽ tịch thu các bài thơ của anh ta để đóng thuế.
Do đó, những người viết tiểu sử sẽ không bóp méo
những trở ngại thuộc loại thông thường,
vì các nhà thơ, giống như những người hàng xóm của họ, không thể vượt qua
các vị thánh hoặc các vị tử đạo khi họ cắt cỏ.
Mặc dù thơ chưa được nấu chín hoặc làm quá,
nhưng nó không được đọc bởi tất cả mọi người và không ai mua, và vì vậy trong nhà nước
dân chủ,
một nhà thơ có một số phận dân chủ.
Bởi vì anh ta yêu cầu những
người hào phóng, những người đã từng mạo hiểm với các vị vua đã mạo hiểm gặp nạn,
nhà thơ có thể bị cám dỗ để phàn nàn
và xoa dịu bằng cách cãi nhau với bộ não nóng nảy của mình,
hoặc đóng vai kẻ keo kiệt, người đã định giá lời nói
của anh ta đã giảm một nửa lời nói của anh ta, và sau đó là hai phần ba.
Theo thời gian, nó có thể được đánh giá bởi ủy ban của bạn
, dự trữ cuối cùng của nghệ sĩ chỉ che giấu sự tự thương hại,
hoặc đối với những nén đó làm cho một ngày cuối tuần mờ mịt
trên giá là phương thuốc duy nhất.
Kính thưa ngài, ngài phải lạnh
như tuyết, không thể lay chuyển như mưa,
nhưng dành số tiền từ bi cho một người
mà cuộc sống của họ đã dành tốt hơn cho việc viết văn xuôi.
Với giải thưởng của bạn, tôi sẽ xin nghỉ phép để khám phá
những bến cảng xuống cấp của một bờ biển nước ngoài
và trong một năm ở đó thuê một ngôi nhà
sân thượng mà Time hoặc chuột Mickey không thường xuyên lui tới.
Giống như Novocain, những lời cầu xin lớn làm
tê liệt một tổ chức từ thiện vừa tử tế vừa cồng kềnh.
Nếu cẩn thận, nhà thơ sẽ tinh chỉnh
sự im lặng ở cuối mỗi dòng,
và do đó, trong điều này cũng như ở những nơi khác, thà ném
giọng nói của mình về phía thì thầm hơn là fortissimo.
Thưa các ngài, tôi yêu cầu sự chấp thuận của khoản trợ cấp này.
Với lòng tốt, ứng viên khiêm tốn của bạn.

Tôi muốn cảm ơn William Logan đã cho phép chia sẻ những bài thơ trên. Bạn có thể nhận được một bản sao của Deception Island, bộ sưu tập mà tất cả chúng đều được bao gồm, ở đây và ở đây bạn sẽ tìm thấy bộ sưu tập các bài tiểu luận phê bình mới nhất của ông, Broken Ground: Poetry and the Demon of History. Những người hâm mộ những lời chỉ trích sẽ làm tốt để xem “Ghi chú hướng tới phần giới thiệu” của anh ấy, và nếu bạn làm vậy, việc tham khảo tiếng còi taxi Pháp của Gershwin trong “An American in Paris” sẽ khiến bạn phát điên khi cố gắng nhớ chúng nghe như thế nào, vì vậy ở đây.
Như mọi khi, cảm ơn bạn đã đọc.


No foolin’. I counted.
If anybody actually played along and obeyed the “Piss Off Early, Tomorrow’s Saturday” acronym every Friday since the beginning, we are talking about significant absenteeism. That’s a lot of man-hours. It’s like stealing. Well done. Keep on going.
Give the boss whatever line he or she needs to hear. Dissemble, obfuscate, fudge the truth. Grab the weekend – your weekend – a few hours before the clock strikes bu-bye and settle in at a friendly neighborhood joint. Watch a ball game. Flirt awkwardly. Go to the library computer lab, casually clasp your hands behind your back, and walk behind a row of people scanning the internet so you can pretend you’re Captain Kirk monitoring his bridge officers. It’s your time. Do with it as you please, but if I’ve told you once I’ve told you a hundred times: Make time for a little verse.

***

When I started writing these, I felt a little unsure because though I very much enjoyed poetry, I knew little about the nuts and bolts beyond what wisps remained from high school classes and what I picked up from a few later sallies into Graves’ published Oxford lectures. I remembered thinking Graves came off as arrogant. He was arrogant, but in the lectures I found him so in a previously unconsidered way. It was so impressive.
My copy of his lectures is not on the one shelf I absolutely know it should be on because I can picture the spine and no, it’s not in the dining room and I’m sure I remember the red on khaki title by the blue Rupert Brooke so it has to be there. I can’t put my hands on it at the moment so I can’t give you a direct quote, but Graves would read a few lines from [INSERT REVERED POET] and say something along the lines of “Where [REVERED POET REFERED TO CASUALLY BY FIRST NAME] goes wrong is that he…” and then explain how he would have improved upon someone else’s classic.
I remember reading and thinking, “Who the hell does this guy think he is?” The answer is that he thinks he’s a poet of substance with as much claim to authority as those whose work he critiques. He’s right. There’s a less impressive but more important answer. He’s a guy who read a poem and has opinions.
As a guy who’s also read a poem, this matters. In my scholastic lifetime, the poetry that was presented to me was presented as an example of what is right and good. There wasn’t room in Mrs. Akerman’s 10th grade English class to question whether Poe was a good poet. He was. Write that down. Don’t like Walt Whitman? The fault is with you. This is how mushy headed young people should be taught. An informed concept of beauty is bequeathed. Aristotle would be proud, even though my multitudes largely still dislike Whitman.
Once you have a concept of beauty, or find yourself an irredeemably incommunicable castaway, you ask better questions. Is the poem – or painting, or cabinet, but I’ll stick to poetry right now – well made? Does it achieve what you think the poet wishes to achieve? That question has to be tempered with humility and a fair assessment of how reliable you are in discerning what a poet’s goal is. How does it compare to contemporary works? Historical works?
I started asking these questions seriously about poetry late in life. I enjoyed asking them and wanted know what others thought, what lines of inquiry I might be missing, and more about the crafting of poems; why do poets do what they do when they do it? I wanted my opinions to be informed. I started reading criticism.
T.S. Eliot’s “Tradition and the Individual Talent” is a marvelous gateway drug. If you ever want to wrap yourself in false erudition say something along the lines of “I think in this you see what Eliot meant in ‘Tradition’ when he wrote…” You can call it “Individual Talent” instead of “Tradition” if you like. Just be sure to pass yourself as being at home with recognized classics. It’s a middle class cousin to Graves’ [REVERED POET REFERED TO CASUALLY BY FIRST NAME] but effective.
Read Eliot’s “Ind. T” and before you know it you’re walking triumphantly out of a used book store with a three dollar paperback copy of The Permanence of Yeats, subscribing to The New Criterion, and “re-thinking” famous writers you heard of for the first time just last week. It’s a helluva high.
It’s a helluva crash too. I can give a much more informed reason to why I dislike Whitman. I can tell you why I should like Whitman but, in the end, I still dislike Whitman. Now I’ve spent enough time with poetry to say, “In my defense, I’m not alone,” and then “Ezra Pound agrees with me about the so-called ‘father of free verse.’” Fair warning: Poetry is one of the few subject where telling people “Me and Ezra are of a like mind,” is likely to do you any favors so be sure that everyone within earshot knows what you’re discussing before you go blabbing. I don’t know. I was expecting more smugness; I’d feel like one of the enlightened.
I assumed after all that reading I’d find Poetry Jesus and get raptured to new heights where poems I’d previously shrugged at made me sing joyfully in German. I did find new ways to look at old stuff I’d spurned. I even warmed to some of them. As with most things, you play with the toys you brought. I still dislike the kind of things I used to dislike, but I’ve found fault with some of the things I once enjoyed. My about face opinions were less revelations and more “Huh. Marianne Moore is better than I thought.”
So, no rapture but far from being disappointed, I’ve recognized huge benefits. I’m more familiar with how a poem works, for lack of a better phrase. I’ve found new ways to be amazed by poems and poets I thought I’d fully explored. I’m better able to articulate why I like a poet and so better able to find others whose work I’m disposed towards. Most surprisingly, I’ve found that I really like reading poetic criticism as a genre.
That’s a very roundabout way of introducing this week’s featured poet. I first came across William Logan in the online archives of The New Criterion. His reviews led The Hudson Review to dub him “the most hated man in American poetry.” He told The Paris Review, “One Pulitzer Prize winner claimed he wanted to run me over in his car.”
My favorite description of his writing comes from an uncredited biographical entry on Poetry Foundation’s website which referred to his poetry as “spiky.” It’s a snarky tag but it works, and I think it fits his criticism as well. He’s got a sharp sense of humor, is capable of barbed comments, and isn’t afraid of outright insults. That’s great fun and should be enough for me to commend him to you, but there’s more for the reader than a laugh and a bit of controversy. He’s a tremendous composer; in both poetry and prose he’s confident and draws the reader along. I’ve found him to be honest and consistent. That’s important. If criticism is an aid in understanding and appreciating poetry you’ll need an understanding and familiarity of the critic.
I got mad at him once over an article about Robert Lowell. I had written in my notes about Lowell’s book, The Dolphin, “revenge porn.” This was the collection where Lowell used lines in his poetry taken from private letters sent to him by his ex-wife. Some of it was verbatim. Creepy stuff. In the article “Lowell’s Dolphin” in the February 2020 issue of The New Criterion, Logan wrote, “to read the book would have been little better than finding that your ex has been posting nude pictures of you all over the web.” I liked “revenge porn” better, but he got there first. I couldn’t use it.
It’s goofy and shows an unearned haughtiness on my part, but that I was about to write something that he had already written elevated Logan to the “This guy gets it” tier in my estimation. I’ve sought out his writing ever since.
I picked up Logan’s spiky poetry shortly after reading the Lowell article. He’s kindly given permission to print a few of his works from Deception Island: Selected Early Poems, 1974-1999. I’ll say a little about each poem, but know that I think it’s cool that I’ve been indulged enough to write one hundred of these and wanted to mark the occasion. I said above it snuck up on me, but I’ve had time to consider and decide who I wanted to feature for the milestone. I really think you’ll like these.
The first selection is “A Portrait by Bellocq” and I misread it terribly. I should say I mis-glanced it terribly, and only for a second, because I thought it said “Belloc” and saw the couplets so I was expecting Logan to do something playful in the style of Hilaire Belloc’s rhymes for children; something along the lines of Sarah Byng. I’d even mentally mustered Belloc’s voice from what was in his time a no doubt gripping recording of the poet reading “Tarantella” but makes modern listeners grab drapes in mock imitation (I secretly like it.)
Logan wasn’t referencing Hilaire Belloc. The “q” should have given that away. The Bellocq in question is Ernest Joseph Bellocq, a photographer famous for his portraits of prostitutes from New Orleans’ Storyville district. I couldn’t find the picture with “a profile against a shadowed door,” but you can see some of his collection here. I suppose I should say the pictures are “Not Safe For Work” but probably okay unless you work as a cooper or have a lot of phrenologist friends.

A Portrait by Bellocq

One day even this transfigured flesh will shatter
or burn, and its remains shower the dirt
where motions freeze in a simple light,
whether or not the season submits to death.
This light, not simple or singular, divides
the self from the self, the portion
that passes through it and moves beyond it
and lies down, and what is pictured forever,
drawn into visionary circumstance, a profile
against a shadowed door. How a submissive
meter infects the heart is difficult to explain.
Why is difficult to remember. In every woman,
there is a moment when the past precludes itself
from defeat or victory; and for you that moment
came when you left behind the shallow season
of the photographer and chose a future,
not of fire or decay, but one that would
lead there in its own slow fashion.

I’m going to call back Robert Graves for a second. Graves was great at presenting a poetic persona drawn to and in awe of women; wary and wounded. To read “At Best, Poets” and “Man Is, Woman Does” is to warm yourself by a fire tended with blacksmith’s hands. It’s a hard persona to project and poseurs are easy to spot.
Logan projects that mood ably in this next poem. I enjoy how he directs the readers gaze as well.

Folly

Something of folly wipes the air
clean of its pretension, a woman
quilting madness into a pattern,
whose gold-threaded birds wing the compass rose
around a wounded tree the parliaments
of flowers choke. The mind’s
many deliberations issue
into love like muddy swans
breaching the bank for weeds their deep bills
cannot hold. They preen and sip
and otherwise complain their interest.
There is no love among them,
yet the madness clothed comes on again
and we call it love. But not ourselves,
though we word our declarations to our care.
I’ve watched three nights
the orb-weavers feast
on the window’s steady light, funnel
down which throb the gold-eyed moths
they tangle in their webs and suck.
My face bares back at me
the black behind the glare, while breezes
mock sweet husks of insects spread
within the sticky circle of the dead.

Finally, the poet/critic conjures Alexander Pope and his “Essay on Criticism.” This one’s clever. I think in this you see what Eliot meant in ‘Marvell’ when he wrote, “The quality which Marvell had, this modest and certainly impersonal virtue–whether we call it wit or reason, or even urbanity–we have patently failed to define.”

To the Honourable Committee
William Logan (1950)


Though now the act is almost commonplace
to beg relief from strangers courts disgrace;
but since our scholars, poets, and artistes
must worship galleries instead of priests,
it has the force of moral virtue when
it keeps the breathless arts in oxygen.
Arranged around your table in despair,
the poems can’t grind coffee, carve a pear,
or make a hat rack dance like Fred Astaire.
They’ll never hammer nails through concrete blocks,
and cannot open combination locks.
Great Fannie Mae has ruled: no banker shall
accept a sonnet as collateral,
and in revenge, perhaps, for which give thanks,
the poet never reads his work in banks.
Rude politicians think it rather funny
a poet has a hard time earning money,
or if he earns a bit, and then relaxes,
the IRS will seize his odes for taxes.
Biographers are wont then to distort
impedimenta of the common sort,
for poets, like their neighbors, cannot pass
for saints or martyrs when they cut the grass.
Though verse be undercooked or overdone,
it is unread by all and bought by none,
and so within the democratic state
a poet has a democratic fate.
Because he asks foundations for largesse
who once to kings had ventured in distress,
the poet may be tempted to complain
and soothe with quarrel his distempered brain,
or play the miser, who having priced his words
reduced his speech by half, and then two-thirds.
In time it may be judged by your committee
the artist’s last reserve just masks self-pity,
or that for those compression makes obscure
a weekend on the rack’s the only cure.
Most honourable sirs, you must remain
as cold as snow, implacable as rain,
but spend compassionate amounts one those
whose lives were better spent in writing prose.
With your award, I’d ask leave to explore
the rundown harbors of a foreign shore
and for a year there rent a terrace house
unfrequented by Time or Mickey Mouse.
Like Novocain, loud supplications numb
a charity as kind as cumbersome.
If scrupulous, the poet will refine
the silence at the end of every line,
and thus, in this as elsewhere, rather throw
his voice toward whisper than fortissimo.
Good sirs, I ask approval of this grant.
With kind regards, your humble applicant.

I want to thank William Logan for permission to share the above poems. You can get a copy of Deception Island, the collection in which they’re all included, here and here you’ll find his latest collection of critical essays, Broken Ground: Poetry and the Demon of History. Fans of criticism would do well to take a look at his “Notes towards an introduction,” and if you do, the reference to Gershwin’s French taxi horns in “An American in Paris” will drive you crazy trying to remember what they sound like, so here.
As always, thanks for reading.

<

p style=”text-align: justify;”>Source link

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

“BÀI HỌC ĐẠO ĐỨC KINH” CỦA THANH TÂM TUYỀN

Tôi thực sự bất ngờ khi đọc bài Kinh Nghiệm Sáng Tác Trong Tù của anh Tâm do Khế Iêm gửi hai tháng trước đây, khoảng giữa tháng giêng 2007. Bài được viết tháng hai năm 1993, nhưng mười bốn năm sau tôi mới được đọc. Tôi đọc đi đọc lại đoạn cuối [“Trong quyển sổ tay mang thoát từ trại cải tạo về, có một câu tự nhủ khác: Viết như thể không có gì xảy ra. Không có gì đáng kể.

TRIỂN LÃM TRƯỜNG PHÁI SIÊU ĐẢO NGƯỢC

Super Upsidedown Immortalism Nguyễn Đại Giang Tự nhiên giúp ta hiểu...

Interpersonal Theory of Poetry – T.S. Eliot

LÝ THUYẾT THI CA VỀ TÍNH CÁCH CÁ NHÂN Swastik...

CÂU CHUYỆN VỀ CẨM NANG PHÒNG CHỐNG DỊCH COVID 19

Câu chuyện về đại dịch: "virus cúm cả trăm...

Mir Ghulam Rasool Nazki – The Poet of Wisdom

Amir Suhail Wani· Education·5 days ago·6 min read works as...

Điên, Xấu và Nguy hiểm Không Biết

By Christopher J. Scalia | Apr 20, 2024 George Gordon Byron,...

Related Articles

03:49:43

TUẦN THƠ 32: TIẾNG THƠ GIỮA ĐẠI DỊCH

Nhân ngày lễ Đôc lập xin mạn phép Xuân Thủy bàn vài lời về thơ nhạc Tân hình thức. Biết nói gì về thơ Tân Hình Thức, Xuân Thủy nghĩ rằng có lẽ những người sách tác muốn đi sâu hơn vào tâm khảm của con người đôi khi là những góc khuất, tiếng khóc từ quá khứ mà đã lâu rồi không sao có thể khóc được, có thể giãi bày được, như bất chợt thể luật thơ Tân Hình Thức lại có thể dâng trào nơi chỉ còn mình ta với nồng nàn. Xuân Thủy 30/4/2021

TUẦN THƠ 28: CHÙM THƠ NHIỀU NGƯỜI VIẾT

Nguyễn Văn Vũ - CHẠY VỚI MOZART - Vương Ngọc Minh - VÀO ĐẦU CỮ ĐÊM - Nguyễn Văn Bút - VÔ ĐỀ - Nguyễn Ngọc Trừu - CHUYỆN CÙA ÔNG BÀ TÔI - Dương Hoàng Hữu - CÁI THÙNG SƠN NƯỚC CŨ - Như Thị - HOA ĐỜI

CHỦ NGHĨA KINH ĐIỂN MỚI VÀ VĂN HÓA

Frederick Turner Lời dẫn: Chủ nghĩa Hiện đại (Modernism) là từ dùng để chỉ trào lưu tư tưởng và nghệ thuật chủ lưu ở phương...

Discover more from THO VIET

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading