Nguyễn Văn Vũ
CHẠY VỚI MOZART
tôi chạy qua cổng trời
chạy cùng Mozart chạy
cùng bản giao hưởng số
40 cung sol thứ
tôi chạy qua cổng nhà
em lúc tờ mờ sáng
cùng dư âm cung sol
thứ thoáng qua trong khóm
mai già co rúm dành
nhựa sống cho mùa hoa
năm sau tôi chạy qua
trước mặt con chó cưng
nhà em vểnh tai ngóng
theo âm hưởng cung sol
thứ đang bay trong sương
sớm tôi chạy men theo
dòng sông qua cánh đồng
đã qua mùa gặt còn
vảng vất mùi mồ hôi
trộn trong rơm rạ mốc
meo tôi chạy qua ngôi
chùa có tháp phước duyên
có ông thiện ông ác
đứng hai bên chân tôi
bỗng hỏng đất như chạy
trên mây như mình là
mây như mình là gió
và nhớ em vô cùng…
*
Vương Ngọc Minh
VÀO ĐẦU CỮ ĐÊM
hốt ném một số chữ
vào trời đất (hết sức
chung chung nhưng xin lỗi
bời chính tôi còn không
biết các chữ ấy chữ
gì (!) vừa lọt khỏi mồm
chúng lớn như thổi mạnh
mẽ vây quanh chỗ tôi
ngồi chả khác đám vệ
sĩ canh lăng tẩm đền
đài!) trong lúc ném số
chữ sống vào trời đất
bất thần tôi bị trượt
lăn hết sức chung chung
tuy nhiên lại kéo theo
vô số các chữ chết
(khác!) hiện tại tôi cùng
hết thảy các chữ đã
chết có còn sống nhăn
có chúng tôi nằm dưới
đáy hố thẳm những tưởng
chả cách gì gượng dậy
thì từ bốn bề tôi
nom thấy hết thảy các
chữ sống dậy (một cách
cực mới mẽ!) chúng vực
tôi lên đồng loạt chúng
tôi đi đi lại lại
hết sức chung chung khiến
cá nhân tôi phát chóng
mặt (hoa mắt!) mặc dù
giữa bóng tối dày (đặc
dưới hố thẳm!) tôi vẫn
có cảm giác mình với
bổn phận phải tiếp tục
ném cho hết số chữ
hễ vừa lọt khỏi mồm
lập tức chúng lớn như
thổi (cực mạnh mẽ!) vào
trời đất để chi (!) thực
ra một khi đã xem
cái chết nhẹ tợ cọng
lông chân thì có ném
đi hết các cái mới
hòng có lại được các
cái (khác dù rất chung
chung đi chăng nữa!)
*
Hường Thanh
HAI NÀNG THƠ
Hai nàng thơ ngồi nói
chuyện xửa xưa đến tối
khuya chuyện xửa xưa luôn
nhắc lại chuyện xửa xưa
về hai đứa con gái
cầm tay bỗng chốc bị
chia đôi hình ảnh ra
nơi khác hình ảnh bên
kia là cuộc chạy trốn
sau cổng sắt và hình
ảnh bên này là cuộc
săn bắt con thú con
còn nhỏ như đứa con
gái còn thơ hai nàng
thơ ngồi nói chuyện trong
không gian thời kỹ thuật
số và hai nàng thơ
liên tục tạo ra những con
số mạng đi tìm những
dấu chân đã trốn chạy
họ đi tìm lại những
kẻ săn bắt những con
người trong thời kỹ thuật
số bởi hai nàng thơ
không hứng thú đến chuyện
chính trị những câu chuyện
đã khiến sự chia đôi
hình ảnh đến bây giờ.
*
Xuân Thủy
MỞ RA
Mở ra mở ra tôi
cái tôi đầu ngày sau
cơn mê đêm qua không
biết không biết là gì
Là tôi hay là ai
là ai khác cuối ngày
tôi khép cánh cửa tôi
lại là tôi hay ai
Hay là ai khác tôi
cái tôi buồn hay vui
của ngày mở ra mở
ra tôi thấy tôi hay
Tôi thấy gì những tin
tức buồn trước mặt tôi
trên tờ báo sáng trên
cái máy móc chứa báo
Mạng hay gọi là in
tơ nét chỉ là những
tin buồn không thôi chỉ
là những tin vui không
Dành cho tôi một kẻ
không có tâm hồn một
gã lái xe có việc
làm kiếm tiền nuôi vợ
Nuôi con cắm vào vô
lăng nghe đài những bản
nhạc xập xình những lời
tư vấn sức khỏe và
Đời sống tôi trong đời
này là thế là thế
thôi cần chi đâu mở
ra mở ra cái gì
Khi mỗi ngày đều thế
cần chi lặp lại làm
gì làm gì kia chứ
cho xong một đời tôi
Một bài thơ là cái
quái gì tôi không cần
biết không cần biết gì
sất tất cả tôi chỉ
Cần ăn ngủ và chơi
vài chai có tiền để
ăn có tiền để chơi
vài chai mà ngủ thì
Lúc nào chả được chả
cần phải có tiền có
vài chai làm gì cho
mệt nên bài thơ này
Là của người khác viết
về tôi chứ tôi ai
đời làm làm thơ làm
gì tôi đâu cần đọc
Nó một bài thơ làm
gì chỉ có những kẻ
khùng mới làm ra thơ
làm ra trang thơ này
Để cho mỗi khi mở
ra mở ra không thấy
những tin tức buồn những
tin vui của ai đó
Không dành cho tôi cho
những cái tôi buồn…
26-9-2018
*
Nguyễn Văn Bút
VÔ ĐỀ
1.
Buổi chiều nào tôi hay
ngồi bên hiên trời trắng
đục có mấy khe hở
nứt trong trái tim mình
không còn những giấc mơ
thật và giả yêu nhau
cuồng nhiệt đến đau lòng
cậu bé cô độc một
mình nhưng lại thích một
mình nhắm mắt thật lâu
để nghe tâm hồn cậu
có còn chút an tâm
khi có đôi bàn tay
chạm vào tóc thật buồn
vào buổi chiều tôi hay
nghĩ về một tình yêu
khô khốc khi người đàn
ông phả hơi thuốc bên
cuốn sách cháy một nửa
con ngươi hoảng loạn chạy
trốn những đôi mắt độc
ác và một mình co
ro bên hiên trời vào
buổi chiều tôi thiếp đi
trong chiêm bao để chờ
đợi một nụ cười hiền
2.
Nhốt mình trên những ngón
tay tôi luôn nhớ đến
người tôi yêu hát trên
đỉnh đồi có vài bông
hoa màu tím úa tàn
mang hồn ai gửi vào
cơn gió day dứt người
tìm về ngồi trước sân
rơi nỗi nhớ trên bàn
tay ngửa lên ký ức
hứng giọt sương vang dội
cho ngày chia ly hồi
sinh ta lại có đôi
vào những đêm gió nam
thổi bay nỗi cô đơn
trong trái tim tôi máu
vẽ nên bức tranh không
có người tôi yêu về
trước sân lúc giấc mơ
xé toạc bức tranh làm
đôi tôi vẫn chờ người
tựa chiếc song cửa nát
bên chiếc lá sắp rơi
Nguyễn Ngọc Trìu
CHUYỆN CỦA ÔNG BÀ TÔI
Cha mẹ thường kể về
ông bà nhất là lúc
tuổi càng cao tôi nhớ
nhiều lần tôi chỉ dạ
dạ vâng vâng, vâng dạ
dạ vâng đấy nhưng quả
thực tôi không mấy ghi
tâm cứ nghĩ tôi đã
biết nhiều về ông bà
nội ngoại của mình rồi
cha mẹ cũng rời xa
cả cô dì chú bác…
chả còn ai những đêm
khó ngủ chập chờn ông
bà vẫn thoảng qua tôi
giật mình mà buồn nhớ
chuyện của ông bà tôi
biết có là bao giá
bây giờ tôi lại được
nghe cha mẹ kể thêm
nhiều đêm qua tôi mơ
tôi mơ đêm qua ông
bà xoa đầu tôi hỏi:
“chuyện của chúng ta có
vô tình ngăn đường đi
của các cháu ta không?”…
12/2016
*
Dương Hoàng Hữu
CÁI THÙNG SƠN NƯỚC CŨ
Dưỡng sinh chống mất ngủ, chin giờ
Đêm tôi ra sân mở vòi nước
Cho nước chảy vào lu, à không
Vào một cái thùng sơn, à không
Một cái thùng sơn đã hết sơn
Tôi xin của một nhà hàng xóm
Năm họ cất nhà và mua thùng
Sơn lâu rồi không nhớ năm nào
Mình xin cái thùng sơn đã hết
Để đựng nước tưới cây, à không
Lúc đó chưa có cây thùng sơn
Chứa nước để rửa chén bát xoong
Nồi sau này mới trồng cây nên
Dùng nước đó tưới cây, nói rõ
Hơn lấy nước sạch trong thùng để
Tưới cây chứ không phải lấy nước
Rửa chén bát xoong nồi tưới cây
Cũng không rõ bắt đầu chứa nước
Tưới cây từ khi nào nhưng chắc
Chắn lúc mở vòi cho nước chảy
Vào thùng là chín giờ đêm, đêm
Nào cũng như đêm nấy, à không
Đêm nào có mưa kha khá thì
Không cần mở vòi nước vì mưa
Trút nước vào thùng đầy tràn, nhưng
Có đêm mưa to sau chín giờ
Thì đúng chín giờ tôi vẫn mở
Vòi nước cho nước chảy vào thùng
Sơn, là ý nói trước kia nó
Là một cái thùng sơn nay dùng
Đựng nước người ta vẫn gọi nó
Là cái thùng sơn, tức là cái
Tên ban đầu của nó không mất
Đi không bị xóa bỏ và từ
Đó nó mặc nhiên có hai tên
gọi lúc là thùng nước lúc là
thùng sơn, gọi thế nào tùy lúc
thì nó vẫn là nó, thùng vẫn
là thùng dùng để chứa đựng dù
sơn hay nước, à không trước kia
chứa sơn sau này chứa nước theo
trật tự thời gian mà tôi biết
tôi chỉ biết vậy thôi về cái
thùng, là người duy nhất biết về
cái thùng sơn hay cái thùng nước
không lẫn lộn thùng sơn với thùng
nước vì lẽ không ai chứa sơn
và nước trong cùng một cái thùng.
10-3-2016
*
Như Thị
HOA ĐỜI
Cứ chiều xuống tôi thẫn thờ
đi dọc bờ sông tìm mệt
thì ngồi nghỉ mắt đăm đăm
nhìn và óc thì ngẫm nghĩ
Ngày xưa sông sạch trơn không
rều rác lềnh bềnh như bây
giờ và óc thì ngẫm nghĩ
Mắt đăm đăm theo dấu lục
bình kết tụ bên nhau trôi
nổi từng đám chia sẻ nỗi
vất vơ cũng có cây do
phận số sóng đập lẻ loi
một mình mà vẫn đội trên
đầu chùm hoa tím rịm cho
dù thân bèo tơi tả nhưng
hoa vẫn tươi roi rói cùng
sông nước lênh đênh,tôi cứ
ngẩn ngơ nhìn đăm đăm và
óc thì ngẫm nghĩ có lẽ
đời người ta cũng vậy vì
thất cơ tuột vận phải bôn
ba đây đó hụp lặn vùi
dập mà hoa đời vẫn nở
cho dù hụp lặn giữa ao
tù khi phải rời bỏ làng
quê chăm nuôi dưỡng hạt giống
nhẫn nhịn gieo trên đất cằn
cỗi thì phân bón ân cần
sẽ nảy mầm yêu thương nở
những đóa hoa anh hùng
giữa đời thường nứt nơi nụ
nhẫn nhịn mọc trên đất tha hương.
Tranh bài: Tranh Tyson Grumm