THƠ VƯƠNG NGỌC MINH
_____________________
VÀ GIỜ
Và giờ các bạn
hãy tập đọc cho
quen dần với thể
thơ tân hình thức
việc tôi đến ở
đời này quả sự
cố lớn và không
ngờ nơi sự cố
lớn ấy vô vàn
sự cố nhỏ (không
tin hỏi thượng đế
nhá!) và chưa bao
giờ ngay đây vô
vàn các sự cố
nhỏ đấy lại tức
thời cùng hiển hiện
khi tôi vào buồng
tắm đứng trước gương
(soi!) rất đời thường
vô vàn các sự
cố nhỏ tự bao
giờ đã bám kín
mặt gương tất nhiên
chả tài nào nhìn
thấy hình (vong!) tôi
phản chiếu lại hay
nói đúng hơn tôi
chẳng còn hiện hữu
trong gương nữa nên
nhớ tôi không cần
tới bất kì sự
giúp đỡ nào (dẫu
rằng đang rất buồn!)
hòng tháo gỡ vô
vàn các sự cố
nhỏ khỏi mặt gương
xem đây tôi vẫn
hết sức bình thường
mặc dù hình (vong!)
đã hết còn phản
chiếu lại hay nói
đúng hơn chả còn
hiện hữu trong gương
nữa một bằng chứng
hiển nhiên là tôi
vừa buộc mồm bảo
“đây đếch cần tới
bất kì sự giúp
đỡ nào- nhá!” tuy
nhiên hiện thời tôi
có cảm tưởng
thực quái lạ rằng
khuôn mặt mình đã
hoàn toàn thay đổi
từ tím tái trên
gương mặt bao lâu
nay hiện đã chuyển
sang hồng hào (hết
sức tích cực!) mồm
hoàn toàn hết lải
nhải cả chuỗi tiếng
gừ gừ/ máu hết
từ cổ tuôn xuống
trụ ngang mắc cá
chân (đòi giữ nước!)
hễ mở mồm chào
bất kì ai lời
trở nên cực từ
tốn liên tục ngó
trước ngó sau hóng
nghe (xem!) vô vàn
các sự cố nhỏ
từ mặt gương đồng
phát lên tiếng “a!”
thì liền kê mặt
sát gương nhìn sâu
vào quả là việc
tôi đến đời này
một sự cố lớn!
cũng đưa miếng miếng bánh mì
trét bơ đậu phộng thậm chí
cả nắm chữ đủ màu “sắc
sắc!” đủ nghĩa “không không!” khẩn
khoản tôi nói “vì cần một
mộng tưởng mới cho bài thơ
tân hình thức xin quí ông
quí bà nhận dùm vừa bánh
mì lát trét bơ đậu phộng
vừa chữ đủ màu “sắc sắc!”
đủ nghĩa “không không!” giả như
quí ông quí bà không cầm
lấy tất thảy chúng sẽ lập
tức ăn tôi mất dù có
cẩn thận nhét chúng vào lại
bao bì cột chặt vắt vai..”
đã nói thế nhưng chẳng ai
cầm lấy và cứ thế tôi
đứng ven đường cái trét bơ
đậu phộng lên bánh mì lát
đợi miết (do thiên đàng còn
đợi được nữa là!) tôi đợi
tới biệt dạng bóng người cho
tới hư vô gặm nát từng
miếng bánh mì trét bơ đậu
phộng còn lại mỗi mình cô
liêu tôi gỡ đồng hồ đeo
tay thay “pin” cục “pin” cũ
tất nhiên sẽ bị nuốt trộng
xuống dạ dày (!) đúng vào lúc
đấy luôn có cảm giác gần
như mình chỉ mới đến đời
này trước mắt “sắc sắc không
không” hết còn là chuyện đồn
đại (mà dường như tôi ở
trên đời chưa được bao lâu
bóng chiều từ bao giờ đã
rợp ngang mày!) nghiêng vai hất
cái bao đựng đủ các chữ
đủ màu “sắc sắc” đủ nghĩa
“không không” mới hay các chữ
đều bị hư vô gặm nát
hết/ tuy nhiên ý nghĩ cần
một mộng tưởng mới cho bài
thơ tân hình thức vẫn còn
nguyên tôi dùng lưỡi liếm sạch
trơn cái ý nghĩ ấy!
cũng đưa miếng miếng bánh mì
trét bơ đậu phộng thậm chí
cả nắm chữ đủ màu “sắc
sắc!” đủ nghĩa “không không!” khẩn
khoản tôi nói “vì cần một
mộng tưởng mới cho bài thơ
tân hình thức xin quí ông
quí bà nhận dùm vừa bánh
mì lát trét bơ đậu phộng
vừa chữ đủ màu “sắc sắc!”
đủ nghĩa “không không!” giả như
quí ông quí bà không cầm
lấy tất thảy chúng sẽ lập
tức ăn tôi mất dù có
cẩn thận nhét chúng vào lại
bao bì cột chặt vắt vai..”
đã nói thế nhưng chẳng ai
cầm lấy và cứ thế tôi
đứng ven đường cái trét bơ
đậu phộng lên bánh mì lát
đợi miết (do thiên đàng còn
đợi được nữa là!) tôi đợi
tới biệt dạng bóng người cho
tới hư vô gặm nát từng
miếng bánh mì trét bơ đậu
phộng còn lại mỗi mình cô
liêu tôi gỡ đồng hồ đeo
tay thay “pin” cục “pin” cũ
tất nhiên sẽ bị nuốt trộng
xuống dạ dày (!) đúng vào lúc
đấy luôn có cảm giác gần
như mình chỉ mới đến đời
này trước mắt “sắc sắc không
không” hết còn là chuyện đồn
đại (mà dường như tôi ở
trên đời chưa được bao lâu
bóng chiều từ bao giờ đã
rợp ngang mày!) nghiêng vai hất
cái bao đựng đủ các chữ
đủ màu “sắc sắc” đủ nghĩa
“không không” mới hay các chữ
đều bị hư vô gặm nát
hết/ tuy nhiên ý nghĩ cần
một mộng tưởng mới cho bài
thơ tân hình thức vẫn còn
nguyên tôi dùng lưỡi liếm sạch
trơn cái ý nghĩ ấy!
MÙI NHÀ
.. tặng khế iêm.
nói tới nhân ngãi
có thể ví tình
tôi đối với thơ
đúng như thế lúc
ngắm cô ngồi lặng
yên chăm chú nhìn
một điểm nào đấy
trong khoảng không trước
mặt tôi hỏi “cô
cô có đói không!”
với giọng ráo hoảnh
cô đáp “không!” tôi
ngắm cái cách cô
ngồi lặng yên chăm
chú nhìn một điểm
nào đấy trong khoảng
không trước mặt tôi
tự hỏi “giả như
trong cái khoảng không
ấy cô thấy có
chiếc miệng ngoác rộng
hết cỡ chốc chốc
chiếc miệng thay đổi
tư thế ngoác rộng
cốt cho cô nhìn
thấy rỗ đường lưỡi
bò/ một thực thể
hiện hữu trên biển
đông và chẳng thể
dời đổi thì liệu
cô có vẫn còn
ngồi lặng yên chăm
chú nhìn một điểm
nào đấy trong khoảng
không trước mặt mà
với chả chút ảo
giác tỉ như: cô đang
nhìn vô một vùng
biển sâu (tối!) đầy
những sự huyền bí.
LOM KHOM
ờ thì riết mùa đông
cốt chật tay ẳm bồng
ôm thân giường dỗ nhé
đừng dồn đụng khoảng trống
cứ kể đang trong mộng
mấp mé đụn bồ hóng
thoảng nghe tiếng gà gáy
giật mình thấy sút móng
lom khom với một bóng
đổ dài tới ven sông
con sông mùa rắn nước
kịp ngăn em theo chồng
bây giờ thì nói trông
cho qua đi mùa đông
trước sau gì cũng chết
lại đây- ừ! cùng sống
lọm khọm nghe riết rống
lửa trên bếp chả hồng
người qua nhau nườm nượp
tôi, nỗi chết vu khống ..
DO THỜI GIAN
.. gửi biển bắc.
tôi đã sinh sống ở
sài gòn nay không còn
ở đó nữa nhưng đừng
có tưởng bở vẫn còn
nhiều thứ về sài gòn
trong con người của tôi
tôi vẫn nhớ nó tôi
vẫn dính líu nhiều chuyện
với nó đừng có mà
tưởng bở bạn bè cũ
cùng đồ ăn thức uống
tiếng nói của người sài
gòn vẫn còn i nguyên
trong con người tôi nên
với người bản xứ tôi
phải nói “i have lived
in saigon” mặc dù tôi
không còn sinh sống ở
đó nữa nhưng vì vậy
cũng đừng có mà tưởng
bở. nhá!
VÔ ĐỀ
… tương cà mắm muối cải dưa
ở với nhau ở sao vừa trước sau.
mỗi lần bị tôi cấu
mông i rằng thực thần
sầu thị kêu tôi “đồ
già dịch!” quả tình tôi
không hiểu trong ba chữ
“đồ già dịch!” có hàm
chứa thêm nghĩa gì (!) tuy
nhiên nom thị cứ đứng
im thở từng hơi thở
thơm tất nhiên sau lưng
thị không tài nào tôi
có thể đứng im như
thế cho đến khi trong
đầu tôi lóe lên một
ý tưởng “nâng như nâng
trứng” và trong lòng thị
lóe lên niềm thương cảm
vâng một niềm thương cảm
vô bờ bến (đối với
người nữ!) chúng tôi nằm
xuống phần tôi từ đó
cứ kể thực thần sầu
mặc kệ cho thị liền
miệng kêu “đồ già dịch
đồ già dịch!” tôi chỉ
việc dùng ý tưởng “nâng
như nâng trứng” dò sao
cho đúng mạch câu chuyện
có (bài bản) là được!
Ở ĐÂY. THƠ KHÔNG LÀ VẤN ĐỀ
… gửi phan quỳnh trâm.
hễ trước bất kể vấn đề lớn
nhỏ thường tâm (sinh) lí tôi trở
nên khá phức tạp sự phức tạp
đến độ tôi ưa đánh đồng vấn
đề lớn qua vấn đề nhỏ và
ngược lại tỉ như: đọc xong “trò
chuyện với nhà thơ.” phan quỳnh trâm
dịch từ Miroslav Holub
tôi cho (không hề mơ hồ) đấy
vấn đề lớn và thực không hề
vô thưởng vô phạt dợm đánh đồng
sang vấn đề nhỏ tôi đi liền
ra đứng trước biển nhìn mặt trời
đã lặn đằng đông buổi chiều ở
việt nam với tôi lại vấn đề
lớn dợm đánh đồng sang vấn đề
nhỏ và ngược lại thì cực vô
thưởng vô phạt tôi phát giác thấy
vẫn một nỗi muộn phiền nặng trĩu
cứ đeo đẳng bên lòng không sao
dứt rời vừa tháo lui tôi vừa
muốn đánh đồng nỗi muộn phiền nặng
trĩu còn đeo đẳng bên lòng sang
vấn đề lớn và ngược lại thì
hóa nơi tôi không còn thành vấn
đề gì hết (bởi thực tế cuộc
đời với tôi có vấn đề gì
đâu nà!) còn sống trên đời ngày
ngày thản nhiên sống thản nhiên đợi
ngày chết đi biết thơ là gì (!)
tôi đã ngưng làm thơ lâu rồi
còn chuyện tôi có là nhà thơ
đấy vấn đề lớn mỗi sáng ở
đây hứng ra đứng trước biển nhìn
mặt trời mọc đằng tây thực vô
thưởng vô phạt hễ lui lại trăm
bận như một tôi đều phát giác
thấy vẫn nỗi muộn phiền nặng trĩu
cứ đeo đẳng bên lòng như thể
đấy mới vấn đề thực sự lớn.
CUỐI NGÀY MÙNG BA
tôi trở lui trời đã
chạng vạng giá lạnh bắt
đầu phủ khắp các nóc
chung cư thành phố bây
giờ thời gian đã quá
nửa mùa đông valen
tine cận kề tôi đứng
cạnh cửa sổ nhìn những
đám mây đen vẩn màu
vàng đục trôi tư lự
ngang bầu trời chiếc bóng
sau lưng hóa một khối
đặc quánh tợ hắc ín
nom chiếc bóng toát ra
đau đớn khủng khiếp phải
mãi hồi lâu ngoái nhìn
phía sau căn buồng (va
lentine như thật!) trống
trơn mọi vật dụng bàn
ghế tủ chiếc giường đôi
đồng loạt biến mất mọi
ý nghĩ chựng lại tôi
tá hỏa cứ như đang
thấp thỏm lo sợ chuyện
gì (!) sẽ xảy đến đối
đế quá cho tay moi
nhấc chiếc bóng đặt lên
linh hồn của buổi chạng
vạng thời gian đã qua
nửa mùa đông gác cái
thây ma tôi ngang thành
cửa nhẩn nhịn đợi va
lentine. tối!
BIỂN, NIỀM TƠ TƯỞNG!
tặng hư vô.
tôi cố đi ra sát
mép nước vì tin tưởng
dưới kia mặt biển đang
lấp loáng một miếng khảm
bạc từ mặt trống đồng
ngọc lũ (rơi ra!) nhưng
sự thật đấy là do
tôi mơ chả có miếng
khảm bạc nào từ mặt
trống đồng ngọc lũ (rơi
ra!) nhưng tôi cứ tiếp
tục cố đi ra sát
mép nước (thấy như thế
trong mơ!) tôi cứ cố
đi nhưng quái! tôi vẫn
không chắc mình sẽ tới
được sát mép nước (phải
đến một lát sau tôi
không biết nên nghĩ gì
đây? ờ thì hãy ngồi
xuống (nhủ thế!) tôi cúi
túm lấy ống quần và
buộc chặt lại mồ hôi
tươm nhươm nhớp chỉ thử
túm lấy ống quần buộc
chặt lại cũng hết sức
khó nhọc (như vậy miếng
khảm bạc từ mặt trống
đồng ngọc lũ (rơi ra!)
mà tôi đã thấy lấp loáng
dưới kia trên mặt biển
là không có thật (tôi
chỉ mơ!) hiện giờ tôi
đã tiến gần sát mép
nước dưới kia biển và
vì phải cố đi ra
gần sát mép nước phải
đến một lát sau thì
tôi nghiệm không biết có
bao nhiêu người đang mơ
vui sướng bao nhiêu người
tỉnh thức và cảm thấy
đang rất sầu khổ (nhưng
tại sao biết là mơ.
tôi vẫn cứ cố đi
ra sát mép nước? ở
dưới kia mặt biển lấp
loáng một miếng khảm bạc
từ mặt trống đồng ngọc
lũ (rơi ra!) là hoàn
toàn không có thật có
phi lí (phi lí quá!)
tôi đã thốt kêu như
thế (do đang mơ!) hiện
giờ tôi vẫn cứ cố
đi ra sát mép nước
(yah mặt trăng lặn tất
mặt trời mọc!) quái sao
tôi luôn không chắc mình
sẽ tới được sát mép
nước? phải đợi cho đến
khi cúi xuống túm ống
quần buộc chặt lại tôi
ngồi hẳn lên miếng khảm
bạc từ mặt trống đồng
ngọc lũ (rơi ra!) thì
phải đến một lát sau
(nữa!) sau nữa tôi mới
biết ra cách chắc chắn
rằng thời gian trôi rất
nhanh mà đời người ngắn
lắm (còn mơ biển còn
logic theo kịp lí luận
của thể thơ này tôi
nghĩ!
BIẾT
chừng mấy bữa thôi
mà giờ suốt ngày
phát ưa cười nói
nói cợt nhả nom
chả khác đàn bà
hư hỏng ai nhìn
cũng cho đó lãng
nhách – mẹ kiếp! rất
lãng nhách chiều nay
phát cứ viết viết
nhiều giờ liền viết
tuyền linh tinh nội
chuyện cả ngày ưa
cười nói nói cợt
nhả cũng được viết
ra thực dông dài
chữ nối chữ kể
cũng hàng chục trang
giấy – mẹ kiếp! trưa
nay tính thì biết
chừng mấy bữa thôi
nổi hứng ngồi đọc
tiểu thuyết quỳnh dao
chốc chốc cứ muốn
nói nói cợt nhã
nom chả khác đàn
bà hư hỏng nhìn
ai cũng cho đó
lãng nhách – mẹ kiếp
rất lãng nhách thực
may mình chả giàu
có như bà quỳnh
để rồi lật sang
trang mà rằng ối
ấy cũng chỉ loại
tiểu thuyết diễm tình
vì tình yêu phó
thác trong tay thượng
đế (!) thời nay có
mấy ai còn đọc
và lại cười “ha
ha..” hát linh tinh
mẹ kiếp!
TÔI NHẬN
Thấy ngay trên chính chiếc
giường tôi nằm đấy một
gã đàn ông mập phệ
hoàn toàn xa lạ (chẳng
rõ tông tích và từ
đâu lạc tới mà trần
truồng!) hết sức kinh ngạc
tôi buộc mồm “không thể
thế được … không thể thế!”
và trong khi như thế
kia toàn thân gã đàn
ông phát liên tục giật
nẩy sự giật nẩy nom
lúc thì cong vòng người
lúc thì tưởng chừng gẫy
gập chiếc giường tôi gã
nằm run bần bật như
thể gã đương lạnh lòng
(lắm!) ngoác rộng họng gã
rên rĩ tiếng rên rĩ
hệt tiếng cuốc kêu nghe
cực u uất “nhớ nước
đau lòng con quốc quốc*”
cứ thế tiếng rên rỉ
kéo dài ̣(dường!) bất tận
hai mắt tôi trố trân
trân ba bốn phút tợ
đứng tròng gã đàn ông
hoàn toàn xa lạ (chẳng
rõ tông tích và từ
đâu lạc tới mà trần
truồng!) bất đồ trở người
xấp mặt xuống giường/ chiếc
giường tôi gã nằm hai
mắt lại trố hết cỡ
gần xây xẩm mặt mày
khi tôi tận mắt thấy
nguyên lằn dao chém sâu
hoắm hằn ngang lưng kẻ
hiện đang nằm trên chính
chiếc giường tôi nằm từ
đâu tới mà hoàn toàn
xa lạ lằn dao chém
nom máu hãy còn rươm
rướm đỏ tươi ngạc nhiên
lẫn sợ hãi tôi bưng
mặt cào một tràng cười
đầy ắp sảng khoái từ
đỉnh đầu tôi chụp xuống
dội vô tai nghe lanh
lảnh càng tá hỏa hơn
nữa bởi tôi phát giác
ra người hiện đang nằm
trên chiếc giường tôi nằm
hóa chẳng ai xa lạ
mồm há hốc tôi kêu
lên “ê! Minh” và xởi
lởi “ôi mình tưởng cậu
đã chết mất xác ở
xó xỉnh nào rồi chứ …
mà này … giờ … cậu có
thực không? hử … Minh …” một
gợi ý: tôi viết cái
này một mạch lên tường
facebook khi đọc giữa
các dòng chữ đừng quá
đa nghi cũng như hời
hợt hoặc hi vọng bất
kì điều gì!
KHÔNG CÓ GÌ
không có gì hòng che
đậy giấc ngủ phải nói
tôi đang khứng một trận
cúm ra trò chỉ còn
nước vuốt ve giấc ngủ
tôi không được làm bất
kì gì kinh động lên
̣đi đái cũng phài đi
cực rón rén nhẹ nhàng
(tưởng tượng đấy như một
cách đi tìm chữ giao
lưu cùng trận cúm!) tuyệt
đối không bật đèn lên
để cái cảm giác đang
bị từ “nghi ngại” giập
mạnh vô mặt hết cú
này đến cú khác trong
lúc đó từ “phàm phu”
thì đá giò lái ngang
lưng tới tấp tôi ngồi
xuống kê nồi cơm nguội
chính giữa hai bàn chân
dùng bút lông viết lên
nắp nồi toàn bộ câu
chuyện ở đây chỉ muốn
nói về việc không có
gì che đậy giấc ngủ
do đang khứng một trận
cúm cực ra trò hòng
vuốt ve giấc ngủ tôi
không thể làm kinh động
bất kì gì mang tính
cách quá muộn giai đoạn
sống động nhất bây giờ
là lúc từng cơn ho
làm gẫy gập người (đi
đái cũng phải thực hết
sức rón rén nhẹ nhàng
như thể đấy một cách
đi tìm chữ hòng giao
lưu cùng trận cúm bảo
ban nó hãy thôi ngừng
sống động!) vẫn biết nghệ
thuật thì không nên đòi
giải thích tuy nhiên chính
tôi đi đặt câu hỏi
“tại sao cúm!” đoạn hỏi
đi hỏi lại “tại sao
cúm!” hai trăm sáu mươi
tư bận dù biết khá
rõ sẽ chẳng có lời
giải đáp “cúm là do
thòi tiết giao mùa!” có
lẽ nên nghe theo thằng
nhỏ tôi thì hơn (nó
luôn luôn nhạy cảm!) nhủ
thế liền tập hợp các
chi tiết từ những cơn
ho khiến gẫy gập người
luồng hơi nóng toả hâm
hấp ngay trán mồ hôi
từng dòng tươm ướt để
cổ ngứa (phơi cuống họng
khô khốc) nom tôi một
tên bạc nhược kinh niên
nước mũi chảy ròng ròng
đầu nằm hướng đằng tây
(loài linh trưởng đích thị
tôi!) tống hết thảy xuống
hư vô giả vì trận
cúm như này bị sụt
mất hai mươi lăm cân
anh mai sau trở lại
thay vì chạy tôi sẽ
đi hết sức thong dong
dù có phải luồn dưới
vòm họng đêm mới ra
tới núi.
CON NHỆN NƯỚC Ở HỒ TÂY
tôi thấy do khi đấy
đang tưởng tượng cho đến
giờ hãy còn tưởng tượng
là chả biết con nhện
nước ở hồ tây giờ
đây ra sao sống chết
như nào có nghe thấy
tiếng tôi ngáy nơi mỗi
giấc ngủ trưa nó ra
làm sao và tiếng các
nhà thơ hà nội gọi
tên tôi bằng những chữ
tắt nó có thấy trái
khoáy quả thực cho đến
giờ chả hiểu sao các
nhà thơ ở hà nội
kêu tên tôi bằng chữ
tắt có phải do tôi
ưa tưởng tượng là chả
biết con nhện nước ở
hồ tây giờ đây ra
sao sống chết như nào
quá lãng nhách nên mỗi
bận nghe gọi tôi đều
ngẩng mặt về phía hồ
tây nhìn thấy thì chẳng
có gì cũng chẳng có
ai tôi ghét bỏ và
cũng vì phải ngẩng mặt
về phía hồ tây điều
đấy khiến đánh mất một
số thời gian mà tên
tôi khó gọi cho cam
“minh … minh …” khi gọi thế
dù chẳng gợi lên bất
cứ điều gì có ý
nghĩa danh vọng chẳng hạn
hay một bữa ăn rách
nát một chỗ cư trú
chả tìm ra trên bất
kì tấm bản đồ nào
vâng để khỏi phải chết
dở mất thời gian bởi
sự ghét bỏ tôi buộc
từ (biệt!) thói ngủ trưa
một cách cực nhanh chóng
đánh bạn với lũ thời
gian thừa thãi vào mỗi
ban trưa trong khi tôi
tưởng tượng con nhện nước
ở hồ tây thỉnh thoảng
nấc cục mỗi khi nghe
các nhà thơ hà nội
kêu “m … m …” giả như
đấy vào những buổi trưa
cô quạnh chẳng nói làm
gì đằng này vào các
canh trường u tịch nỗi
tuyệt vọng cứ dợn qua
lại trên cặp mắt nhìn
con nhện nước hồ tây
tôi chẳng còn đâu hào
hứng đánh bạn cùng lũ
thời gian thừa thãi vào
ban trưa đành buông xuôi
ý nghĩ về con nhện
nước hồ tây nhìn thời
gian chậm trôi tôi phát
gọi lớn tên tục “minh …
minh …” gọi lần nữa … lần
nữa … lần nữa chứ không
tôi hoá con nhện nước
ở hồ tây!!
VỚI TÌNH CẢM. CHUYỆN NHỎ
mở quyển sách mỗi bận
đi ngang bất kì khu
nghĩa địa tôi hết còn
nặng người vì dù gì
má tôi cũng đã chết
lâu rồi khi xưa mỗi
“chiều nào khi về tới
ngang căn nhà màu tím*”
thì i như đi ngang
khu nghĩa địa người bỗng
nặng tợ bị vong đè
bây giờ khi chiều tà
hễ run rủi đưa chân
ngang khu nghĩa địa mở
quyển sách thì quả thực
vậy tôi hết còn nặng
người nhất là hết còn
nhìn qua trái sang phải
sau lưng hết còn nươm
nướp lo có kẻ rình
rập theo dõi ám toán
vì dù gì má tôi
cũng đã chết từ lâu
còn con đường vòng vèo
hiện đang sa chân (sa
đà) nom lại hệt con
đường thẳng trong quyển “con
đường ngã ba” của bùi
giáng hóa ra giữa chỗ
đông người hoặc chốn không
một bóng người khu nghĩa
địa chẳng khác căn nhà
màu tím ấy là tôi
tưởng tượng hiện mình đang
đi băng băng dọc hai
bên con đường vòng vèo
tuyền thông bạt ngàn rợp
một màu xanh thẳm và
tôi lại nghĩ “nếu như
dọc hai bên con đường
vòng vèo tuyền thông dù
bạt ngàn rợp một màu
xanh thẳm thì quả thực
xoàng quá … phải có đầu
lâu xương ống chân tay
chồng chất dân oan vì
dù gì thì má tôi
cũng chết đã từ lâu!”
tôi lại thấy mình không
nên nghĩ này/ nọ nữa
kể từ giờ mỗi bận
run rủi có sa chân
ngang nghĩa địa hãy mở
quyển sách và cứ xem
đi ngang căn nhà màu
tím bằng con đường thẳng
trong “con đường ngã ba”
của bùi giáng thì sẽ
có cảm giác khá là
nhẹ nhõm thế rồi tôi
quyết đếch tưởng tượng đếch
nhìn sang phải qua trái
sau lưng đếch sợ có
kẻ rình rập theo dõi
ám toán vì dù gì
thì má tôi chết cũng
đã lâu rồi đúng không!