Phân cực
Ngồi ôm gối dài hạc
Sáng sớm thấy bụi ngoài thân khô
Đứng ôm một con sếu gầy gò
Xung quanh chúng ta chợt có sương mù nghìn năm.
mộng du
Chiều buông xuống với nỗi lo lắng
Đôi bàn tay xương đá mặn mà và thân hình gù lưng núi cao
Trong tôi lời xưa thầm thì
Tâm hồn không có ánh sáng, không có giấc mơ nào trôi qua
Năm năm mòn mỏi ở nhà
Thời gian trôi và chúng ta chờ đợi
Cánh tay dài và tầm nhìn quanh co
Chờ bóng, bây giờ chờ bóng đi
Đang ngủ quên nhắm mắt lại
Xương, da và bọt tiếp tục tách rời
Thắp sáng rồi tắt bóng tương lai
Đừng còn trẻ và đừng mơ về tôi nữa.
thế giới dương
Vâng, những rắc rối của thế giới đó
Anh yêu cầu cơ thể mình tìm một nơi vui vẻ
Ngón tay này biểu thị sự mất nhân tính
Lang thang cuộc đời vẫn tham sống
Đời này tôi sẽ trả lại thân xác mình
Đêm nay bức tượng biến thành ngai vàng chờ đợi
Bức tượng này có những giọt nước mắt nhỏ ở tay
Nỗi buồn của tôi ở thế giới này chưa đủ buồn.
Lời chia tay của cô
Tôi chào tất cả các bạn
Rồi trở về rất muộn vào ban đêm
Một cô gái đứng nhìn thành phố
Tóc dài xõa xuống cánh tay
Tôi cúi xuống, ôm nó trên môi và khóc
Hãy là chú chim nhặt rác khô
Thả cánh tay về phía hiên nhà lát gạch xám
Đêm khuya xin thương xót
Tôi bước đi trên những bước buồn
Qua đời rồi đến bến khác
Bóng cây xếp hàng ngắm cột điện
Bên trong phơi khô từng miếng sắt non
Một cục than và tro dính vào ngón tay gầy gò đó
Đó là mặt trời cô đơn đang chết dần giữa hàng cây
Khói thuốc lá bập bùng trên đôi môi buồn
Đó là những lời bài hát tôi đang tìm kiếm
Mây thấp cây vẫn còn hương
Bầu trời tan thành cát bụi và lặng lẽ rơi xuống
Rồi chìm vào đó cùng tôi.
Một nhánh sông
Chiều về trên một nhánh sông
Bên em dòng nước đỏ thẫm uốn lượn
Nước chảy dưới bầu trời
Tôi buồn quá chìm đắm trong lò lửa cuộc đời.
Tôi luộc ngực mình trong tình yêu
Tan vào địa ngục và chuyển sang thế giới trần gian
Tôi đi rồi, tôi đi rồi
Bay trên thế giới địa ngục
Đây củi của tôi, chân tay của tôi
Hãy đốt lên để sưởi ấm người mỗi đêm
Chiều về trong cánh dơi
Bên em, bóng xám lững lờ trên bầu trời u ám
Đôi mắt vàng khép lại cuối thu
Tâm hồn tôi lạc lối nơi phương xa
Tôi nghiêng bóng chiều xưa
Nhìn vào tâm trí của bạn tại ngôi nhà cô đơn
Tôi yêu nhanh tôi yêu
Chẳng đủ sức ôm ngực bao nhiêu giấc mơ tan vỡ
Chiều về cơ thể sợ vui chơi
Nghe sách khiêu dâm trên kệ sách bụi vàng
Đêm nay ngọn lửa ngần ngại
Bên em trời đất dần quên đi
Cuộc đời tôi
Chiều nay tôi thức hay bất tỉnh
Chỉ có ở đây hoặc ở đó bạn sẽ quay lại hoặc đi
Đời này tôi nhớ mùa xuân của mình
Nhìn vào gương với khuôn mặt lệch lạc không khác gì thế giới loài người.
Mưa gieo dọc mái vàng
Bóng tối của nhân loại nghiêng trong đống đổ nát.
Chiều nay tôi buồn
Ngón tay dài và ngắn, đất và biển
Sống như tôi và chết như tôi
Thịt và xương của quỷ dữ là xấu xa và tham lam.
Mưa gieo, trăm giọt rơi vào đàn
Mùa xuân và mùa thu đang cuốn theo những âm thanh lạnh lẽo.
Bây giờ hình bóng thẳng và nghiêng
Tránh nắng vào ban đêm và tránh nắng vào ban ngày
Trong thế giới ngầm đối với tôi
Người lạ đi tới đâu cũng đứng, ngồi xung quanh.
Mưa gieo tâm hồn tan vỡ
Chiều nay con vật đang nghĩ tới ai?
Che giấu bí mật
TÔI.
Tôi trở lại vào mùa xuân
Hoa Tây đang tàn
Chỉ có cành thường xanh
Kiên quyết vươn tới vượt thời gian
Nhắc nhở hoàng tử về sự thất bại của mình
Nhìn xuống trái tim của bạn
Ôi tình yêu sâu thẳm
Bay vô tận trong khu vườn mộng mơ của em.
II.
Tôi đã tìm kiếm và tìm kiếm
Giấc mơ ấp ủ của cuộc đời
Trong ánh bình minh rực rỡ
Tâm hồn u ám và khô héo.
Vẫn ngắm nhìn kiến trúc cổ kính
Hình dáng phượng hoàng
Triều đại cũ.
Hãy đến đây để tỏa sáng dưới ánh mặt trời và mặt trăng
Soi sáng cho anh khi anh lang thang ở hai bờ vực sự sống và cái chết
Hoặc
Yêu bạn,
Ôi đêm lụa trong lòng Tư Mã lưu vong
Trong khô hạn, mưa rơi ẩn hiện.
III.
Chúng ta hãy quan tâm đến nhau
Giữa khu vườn cô đơn
Cành cây mọc um tùm
Hậu quả của cuộc sống con người.
Tháng tư hoa huyết rơi nhiều
Nhớ biển ngoài đất liền
Cuộc sống và cuộc sống đang chờ đợi
Tôi nhắm mắt lại, tối tăm như song sắt nhà tù
Anh cô đơn và hối hả quanh bốn bức tường
Khuôn mặt lạ lùng.
Nhìn vào bản sao mọi lúc
Cảm giác hụt hẫng và đau đớn
Trong chớp mắt, mưa rơi
Nhìn thấy tuyết rơi
Tại sao đôi ta yêu nhau lại không ở bên nhau?
Cánh dơi trở lại
Tôi có thể tìm thấy thiên đường ở đâu?
Hãy hát cho tôi nghe
ca hát Bắc Ninh
Bài hát cổ
Một ngày nào đó, ai biết khi nào sẽ có sự hồi sinh
Trong đống tro tàn, con phượng hoàng sải cánh.
IV.
Không phải tâm hồn của một tu sĩ
Bị choáng ngợp bởi sự vô thường
Rượu say như nước
Tâm hồn trong sáng như sương thu
Yêu em là nỗi sầu trăm năm dần dần
Đêm gửi tình yêu đau đớn vượt đại dương
Ôi ngôi chùa hoang vắng
Tâm như ngói âm dương vỡ vụn
Yêu một người tóc xanh
Trong đôi mắt mơ màng anh chờ đợi
Chín năm, chín năm
Fm, bạn có nhớ Đạt Ma thiền không?
Tâm thanh tịnh. Đập vỡ cái gối. Tìm và quên đi
Một hôm, Bạch Nhân lên thuyền đi về phương Đông.
V.
Hãy nhớ tháng này một cách trìu mến
Các lớp hủy diệt
Bạn bè chia tay
Anh em bốn phương xa sương mù bão tố
Còn lại lạc giữa đường
Nhìn mặt nước tĩnh lặng
Chiêm ngưỡng hình ảnh chiến binh không có khuôn mặt
Thanh kiếm bị gãy
Một đêm điên cuồng với mùi phấn
Bỏ qua câu chuyện Non Song
Kết hôn với một cuộc sống ẩn dật.
Ai thường thức dậy vào buổi sáng và mơ?
Bờ sông mênh mông
Tôi mới biết rằng tối qua tôi đã ngủ quên
Say rượu giả và đôi chân gầy gò hàng trăm năm,
Ngày xưa thì tốt hơn
du lịch Lương Sơn Bắc
Chiều muộn lỡ một bước
Thanh kiếm của hươu lộ ra
làm việc chăm chỉ và trở thành một cách để kiếm sống
Cuối cùng anh chỉ là kẻ cướp cỏ
Tôn trọng gái nhà quê ức hiếp vợ nhà nông,
Ám ảnh một anh hùng là chuyện nhỏ
Mơ xa chỉ thấy bụi đường.
VI.
Đôi khi tôi bị lạc
Bằng những từ ngữ mơ hồ
Giữa đường anh sai rồi
Ảo tưởng sai lầm về sự thật.
Nhìn vào bức tranh, tôi quên mất điều tương tự
Niệm Phật Quan Âm còn nghi ngại
Chuyện mười lăm năm nhớ lại
Lòng tôi như băng giá và tiếc nuối.
VII.
Khi gặp một người bạn mới
Tình yêu như mùa xuân xanh
Tôi đã yêu mà không nói gì
Hai mươi năm tìm em
VIII.
Mọc trên biển Đông trong tuyết lạnh
Thơ ôm nỗi nhớ trăng tàn
Hạc mai vàng bay theo gió
Trăng lặn ở Tây Thọ.
IX.
Hỏi Thơ là gì?
Hoa cỏ nào muốn đáp lời?
Giáo điều là không thể được.
Thơ làm đắm say người học giả lưu vong.
Thơ tình đi ngược lối tuổi trẻ.
Thơ ca triều đại ngày xưa giàu biển dâu.
Thơ tro tàn phục hồi ngày mai.
Thơ tôi êm đềm và bình yên
Tuyết mùa đông nhiều
Tạm biệt gió thu sương mù và lửa.
Đôi mắt huyền bí của đêm sâu
Trái tim miền nhiệt đới lời ngọt ngào phương ngữ
Hàng rào mùa xuân cũ
Tuổi trẻ cảm thấy mưa mái nhà buồn
bí mật,
Ừm,
Ở đâu?
X.
Nghi thức đoàn tụ:
Dưới chân cầu thang, (lặng lẽ), chờ bạn.
Ánh sáng như sương rơi ngoài hiên
Cánh cửa hé mở, (nắm tay), người anh ngã xuống.
Chuyến bay muộn
Mặt bị mờ
Về đây về căn nhà cuối ngõ
Yêu những làn điệu dân ca
Câu tục ngữ mặn mà
Đôi mắt biết cười màu xanh lá cây. Giọng nói xanh. Đôi môi ẩm ướt.
(Nghiêm túc) xin hãy cho tôi một nụ cười
Đặt vĩnh viễn trong một bình hoa dại.
XI.
Hoa thật rực rỡ
Cây sự sống rạng ngời…
XII.
Tôi trở lại vào mùa xuân
Hoa Tây đang tàn
Cánh hạc trên Mặt trăng đến trước bình minh
Chiếu sáng mặt trời và mặt trăng
Tìm lại giấc mơ tuổi thơ ấp ủ
Sau bụi bặm, thời gian quên lãng.
Đêm qua anh hỏi đèn
Tôi sẽ thề có bao nhiêu giấc mơ tan vỡ?
Ánh sáng không xuyên qua thuốc mê
Sự bao la của Trời và Đất dẫn lối cho cuộc đời của nhau.
Đến đây xin mời vào cửa
Một phút bình yên, một phút phiền muộn, một phút trôi qua
Hai người hỏi sao muộn thế?
Bao nhiêu năm cỏ sầu kia mới tàn lụi?
Tại sao bạn không hiển thị? Sao băng
Chợt nghe tiếng hạc trên Trăng gọi
Chúng ta là một thế hệ trên thiên đường
Yêu nhau từ đầu cuộc đời.
Ba ngọn lửa thơm gần kề
Gửi cho tôi bản đầy đủ
Đóng
Trái tim
Ý TƯỞNG
Từ.
Gửi cho tôi tiếng khóc và tiếng cười của bạn
Văn học, Hạnh phúc, Cuộc sống, v.v..