tapchitho2022@gmail.com • www.thotanhinhthuc.com
Lời Tòa Soạn
TẢN MẠN VỀ HỌA SĨ PHẠM TĂNG
AMERICAN POETRY – A MEMORABLE TIME
SHAKESPEARE If I could live a Muslim cabbie’s day Driving in traffic, parking at noon to pray In 96th Street’s Mosque, I’d stop to chat With vendors hawking fruit, pashminas, books Even about my centuries of fame; If I could be a New York City hack I’d give up every sonnet, every play, Not in disgrace with men’s eyes, not in shame For just one sandwich stuffed with sizzling fat Plump Falstaff in a greasy apron cooks, I’d take blank time, not scripted Fortune, back. |
SHAKESPEARE Nếu tôi có thể sống một ngày của Người tài xế taxi Hồi giáo lái Trong lúc đông xe, ngừng lại buổi trưa Cầu nguyện tại Thánh đường Hồi giáo đường 96, tán gẫu với những người bán Hàng bán trái cây, khăn trùm đầu, sách, Ngay cả hàng thế kỷ tăm tiếng của Tôi; nếu tôi có thể là người tài Xế taxi ở thành phố New York, Tôi sẽ từ bỏ mỗi bài thơ, mỗi Vở kịch, không được trọng vọng dưới mắt Mọi người, không xấu hổ với chỉ một Chiếc bánh sandwich nhét đầy mỡ nóng Do Falstaff béo tròn mặc tạp dề Đầy dầu mỡ làm, tôi chọn một tương Lai mở, không phải thứ tương lai định trước, Nghịch lại. |
UNSAID So much of what we live goes on inside – The diaries of grief, the tongue-tied aches Of unacknowledged love are no less real For having passed unsaid. What we conceal Is always more than what we dare confide. Think of the letters that we write our dead. |
CHƯA NÓI Quá nhiều điều chúng ta sống xảy ra như thực ở bên trong – những nhật ký của mối sầu khổ, nỗi đớn đau không nói được của cuộc tình không hồi đáp vì có điều chưa nói đã trôi đi. Điều che dấu luôn luôn nhiều hơn điều chúng ta dám giải bày. Hãy nghĩ về những con chữ chúng ta diễn đạt cái chết. |
BOUQUET she wears flowers, geraniums, chrysanthemums in bloom – sick as she is asks questions to the harvester of veins turned toward sunshine while petals shed, she wilts arranged in corresponding shades of gray in cowboy boots with her paper gown, mask – skin taken from a rhinoceros never decay, sick as she is she wears flowers, given to rest after all the harvest of veins there must be something she can give to life |
BÓ HOA Nàng mang hoa, hoa phong lữ, hoa cúc đang nở – ốm yếu như nàng đặt câu hỏi với người thu hoạch nguốn cảm hứng quay về hướng ánh nắng khi những cánh hoa rơi rụng, nàng tiều tụy nương theo bóng màu xám trong đôi giày ống cao bồi với áo choàng, che kín – bằng da cá xấu không bao giờ suy nhược, ốm yếu như nàng nàng mang hoa, tặng phần còn lại cuối cùng mùa màng của nguồn cảm hứng phải là điều gì nàng trao cho đời |
MỘT HAI BA
Tôi không biết người đàn ông trong tấm ảnh đốt sách Thánh đi
tôi chỉ muốn quay về ngày tháng chạy dài khi em đọc một hai ba một hai ba một hai ba hoàng tử bước khỏi cánh rừng tôi không biết người đàn ông trong tấm ảnh
lật ngửa hai bàn tay lên nếu một ngày em nói lời lưu li và mang dịu êm vào giấc ngủ một hai ba một hai ba một hai ba bà ơi con đói một hai ba một hai ba một hai ba rồi con sẽ một ngày trở về bậc thềm đá kia xa thêm chút nữa để cánh cửa lầm được mở ra để màu của khóe môi em là bạc để một hai ba một hai ba một hai ba tôi đã nói sẽ loại bỏ hoàn toàn phần kĩ thuật nên một hai ba một hai ba một hai ba hoàng tử chọn bước ra khỏi cánh rừng
tôi không biết người đàn ông trong tấm ảnh
hoặc giả sử đó cũng chẳng phải một người đàn ông có thể đó là tôi có thể đó là năm tháng có thể đó là khóa hoặc là then có thể em đang ẩn mình chờ cơn bão đáng lẽ thi sĩ nên bị cả mù lẫn câm hoàng tử sẽ chẳng bao giờ quay lại một hai ba một hai ba một hai ba em lao nhanh vào cơn bão đã bắt đầu một hai ba một hai ba một hai bà ơi con đói đỉnh đầu em nở thành những vòng hoa trong tang lễ chúng tôi đốt đi sách Thánh tôi đã nói sẽ loại bỏ hoàn toàn phần kĩ thuật một hai ba một hai ba một hai ba. một hai ba một hai ba một hai ba để lượt đi hoàn toàn phần kĩ thuật
sâu thêm chút nữa
để nghe được tiếng hát trong nôi để băng qua bầu trời bằng lăng tím để được làm một con chó bên ngưỡng cửa của mùa đông để được cầu nguyện mà không bằng hơi thở |
Ở MỘT NƠI GỌI LÀ
DƯƠNG THẾ
Sau tất cả mọi sự chộn rộn
chúng ta vẫn tìm ra nơi chốn để gặp lại nhau sự gặp lại sau khi chúng ta đã chết có thật là sau khi chúng ta đã chết hay không sau khi trong khi hay trước khi thì cũng là đã chết chết một lần chết nhiều lần thật và không thật không thật và thật thì đã làm sao thì đã bảo là chết đi sống lại một cái mặt nhà quê sau rất nhiều sự chộn rộn rất nhiều quên quên nhớ nhớ càng quên càng nhớ và cả rất nhiều yêu yêu yêu và uất uất càng yêu càng uất vậy mà chúng ta vẫn tìm ra nơi chốn ấy để gặp lại nhau ôi cái nơi chốn giữa tất cả những gì được gọi là thật giữa tất cả những gì được gọi là không thật một cái mặt nhà quê cái mặt chết đi sống lại vẫn còn nguyên đớn đau vẫn còn đầy hoan lạc |
MỖI NGÀY TÔI VIẾT
Mỗi ngày tôi cầm bút viết một trang
cho những ngón tay quên run rẩy cho những ngón tay quên tuổi bàn tay Những ngón tay ngày nào như những nhánh hoa bây giờ bắt đầu héo cong xuống như cuống hoa thiếu nước những đường gân nhỏ trên lưng bàn tay
giống những đường gân lá Bàn tay mềm mại ngày nào bây giờ khô như mảnh lụa nhăn nheo vuốt hoài không thẳng Thời gian cầm hai bàn tay tôi Thời gian vỗ về an ủi Thế này tốt lắm rồi vẫn nhấc bình yên chén trà buổi sáng không làm sóng sánh bình minh vẫn khuấy mặt trời trong ly nước lọc vẫn chiên mặt trăng ăn với bánh mì vẫn thả câu thơ vào tách cà phê vẫn cầm được bút Viết thẳng viết nghiêng thế nào cũng có một bài Thơ. tmt – 5-26-2023
|
TRĂNG THỨC
Em về lối nhỏ dã quỳ
Nắng hồng hôn nét dậy thì tuổi xuân Ngẩn ngơ nhịp guốc bâng khuâng Thần tiên áo lụa nhớ vầng trăng say Hương trời ngọt gió heo may Ngất ngây bùa ngải đêm ngày đợi mong Em chân quê cuối dòng sông Tôi con chim lạ giữa đồng vụt bay Đuối đôi chân trắng bàn tay Thương thân lãng tử mất ngày tình yêu Bao năm cát giấu bóng triều Tôi mùa nắng rớt giữa chiều gió đông Ngậm ngùi nhớ buổi sang sông Buồn đêm trăng thức mênh mông gọi người Môi xưa nhạt nét đôi mươi
Thuở còn mực tím khóc cười mắt nhau Đêm nay lặng lẽ hiên sầu Sao ơi ! xa quá tinh cầu nơi em |
ƠN MẸ CHA
Mỗi mùa Vu Lan đến
Lòng lại thấy dâng trào Biết bao niềm xúc cảm Về mẹ cha dạt dào Công ơn như trời bể Có thể nào sánh đâu Chẳng nói trọn thành câu Lại càng thêm hổ thẹn Chưa một lần tự hỏi Mình được như hôm nay Đều là do bàn tay Của song thân tần tảo Những lời người dạy bảo Lại thường không để tâm Đến khi mắc sai lầm Mới thấy đầy hối hận Mẹ cha là quê hương Suối nguồn cho vẹn nghĩa Non cao mờ khuất bóng
Con khắc ghi lòng mình |
HẠNH THIÊN
Hương Hạnh Thiên cài lên tháp bút
dán vào vách tường thiếu nữ áo cà sa tu hành ngang qua ngưỡng cửa cây leo tận mái sóng bàn tay chìa ra thông điệp bình yên muốn gọi mà không tên gọi chén đạo trà dâng lên năm cánh búp sen hai hàng mi cho & nhận chút ngọt ngào khuấy đều tan tan đầu lưỡi đời u tịch nương náu trong cõi A di đà
chín bậc thiền bái vọng đôi bờ Hạnh Thiên dáng lá trôi thanh bạch một mùi không – chảy giữa hư vô. |
MỘT THỬ NGHIỆM ĐỌC
UỐNG RƯỢU
Thưa em rượu uống bây giờ
Là trăm năm gục hai bờ tử sinh Động hờ hững Chúa điêu linh Em làm Hoàng Hậu mọc tình cỏ phơi Nhà ma cửa quỷ đi đời Chim hơi thở đục trong lời sương xanh Càn khôn xiêm mỏng che mành Về trong thiên hạ em thành thiên thâu Thưa em rượu uống bây giờ Là thiên cổ lụy còn trơ bên mình Tài hoa tiếng vọng điêu linh Phạm Đan Phượng chết theo Quỳnh Như sao Thưa em từ bữa nghiêng chào
Chớm trang đầu chợt sóng trào trường giang Em đi rắc lá bên đàng Cỏ xanh rì mọc suốt càn khôn kia Mùa xuân mưa rưới ruộng lìa Về trong nắng hạ mép bìa sai bâu Thưa em rượu uống bây giờ Là trong lát nữa lên bờ đuổi ma Chạy quanh cồn cụm lá già Rách như bươm suốt ruộng sa mạc đồng Càn khôn gió đổ chất chồng Rú như beo rống như hùm đổi hang Trên rừng dưới lũng tan hoang Vẫn sừng sững bóng chắn ngang quỷ sầu Thưa em rượu uống bây giờ Là trong lát nữa trăng mờ hỏi ma Hỗn mang về giữa hiên nhà Bây giờ cố quận tên là chiêm bao Nhìn nhau trong lũy ngoài hào Lời phôi dựng một điệu chào dị sai Trên đầu thế kỷ chia hai Nguồn man mác lạnh tìm ai bây giờ Thưa em rượu uống bây giờ Là thiên thu lại còn trơ hận trường Cầm chung dâu biển khôn lường Chân trời mộng lý con đường chia ba Nam đình doanh trại dàn qua Trống chầu trùng ngộ thưa là không mong
Hoạt tồn phát tiết sầu đong Tràng giang thế kỷ xô dòng xuống lên
LÀM THÂN CON GÁI
Trăng mới lên từ bữa nước không về
Một hôm nào em mở cửa đầu khe Và bữa đó đến bây giờ cỏ rạ Thi nhau mọc mặt trời lên lả tả Bông lúa chín trong rừng kêu tiếng lá Chóc chim xanh đòi đẻ trứng bây giờ Đến bây giờ từ giờ một giờ hai Đến bây giờ từ giờ ba giờ bốn
Soi gương mặt mày cong đo đếm lộn Tóc tơ nhung là nhớ lạc lầm trời Mây trên trời đầm đìa suối chung soi Ghềnh bóng vang đá ngựa tía cương đòi Đầu rớt xuống khi ngửa nghiêng tay gió Chân ngựa mỏi khi lời không thể tỏ Chân ngựa bay khi tiếng hụt chân trời Chân ngựa về khi điệu hỏi về môi Đất tròn trịa gối xanh trong thớ cỏ Sương đắng cay vì trái chín bây giờ Người hai chân là quốc sắc tò mò Người hai tay là đẹp không thể ngờ Người hai gối là tròn không thể tưởng Người hai một một hai là ngực ưỡn Người mở cửa để cho đời sung sướng Người chết đi để thiên hạ quên người Người trở về trong mộng đủ hai môi (Và không thiếu bất cứ cái gì trong thân thể)
CHÂN TRỜI
Người đi lại thân đời vui như thể
Sầu lên hoa dâu lá lạnh như hường Và mặt đất cát bờ cây phơi hé Nước lên cồn câu chuyện kể bên mương Lời cũng nói những lời vui như thể Mây xanh trời về đô hội môi cong Người thiếu nữ điểm trang hồng mắt lệ Chiều hôm qua chi phấn cũ phơi giòng Mái bỏ rớt xuống trần gian rơi tóc Áng can qua là buổi hẹn tương phùng Bờ liễu rộng bình minh em khóc lóc Hoàng hôn xanh thương nắng rộng vô cùng Vì bữa trước xuân đầu khô trụi lá
Bốn chân trời thổi gió buốt thân tre Và chân bước mang em về tấc dạ Trong tấm lòng thu động rú truông khe Ngàn thông rụng đầu le sương lá cỏ Nước xuôi giòng em bước lại nghiêng vai Mây tơ tóc phai màu xuân chẳng rõ Tuyết thiên thu cành dâu gục ngân dài
ÔNG TRỜI CHỊU THUA
Bây giờ tôi rất có quyền
Hỏi ông trời: – chớ thuyền quyên là gì? Mà nhân gian nhớ li bì
Từ thiên thư tới tám kỳ càn khôn Trời rằng: ngươi rất có quyền Hỏi như rứa đó… nhưng… – Nhưng sao
– Nhưng ta không đủ thẩm quyền đáp đâu
VÌ SAO
Dưới kia con gái ngủ rồi
Bỏ tôi ở lại ngọn đồi đa mang Chân trời bốn ngả dòm sang Mà riêng ai bỏ con đàng tôi đi Bữa qua tôi định nói gì Với ai ngõ trước lộn vì cổng sau Bữa nay từ biệt lý đào Đêm mù tăm gọi điệu chào cổ sơ Rừng sim trái chín tôi sờ Trái kia là mận tôi ngơ chưa đành Đôi đường đôi đóa co quanh Ngẫm ra nghĩ lại đã thành quanh co cong cong muôm thuở cỏ bờ Đồi cong cong cũng có ngờ chút chi Dưới kia con gái ngủ khì Trên này tôi mộng mị vì – vì sao
(Trích từ cuốn Bùi Giáng thi tuyển, nxb Mưa Nguồn, California, Bùi Vịnh gửi tặng)
|
THƠ BẠN ĐỌC
NHỮNG NGÀY TRONG BỆNH VIỆN
Tôi thầm hỏi
tôi có thể ngồi dậy không ?
trong khi tôi không có oxy để thở, để đưa lên não
ngồi dậy trong gian phòng yên lặng
nghe từng bước chân dìu nhau trên đường
của những người yêu hẹn đến những đêm giá lạnh
tôi có thể ngồi dậy dõi theo nhịp đập của trái tim
hình như bàn tay em vuốt ve trái tim tôi buồn bã
về những nhịp đập lang thang trùng trùng sóng vỗ
vào quán trưa trong hồn tôi những sớm mai trầm lặng
và có khi tiếng hát của ai đó giữa lòng phố khuya
vọng về dư âm của một thời đã qua
Tôi cũng không hiểu tôi sẽ ngồi dậy
trên đôi chân không còn nhúc nhích
những sợi dây níu kéo đời tôi lại
nhỏ những giọt nhẹ nhàng êm ái
suốt những giờ phút
đã phai màu hò hẹn
tôi có thể nói gì
trên khung giường màu trắng
về phận người với những hàng tọa độ
để tìm một hơi thở
về trên những chuyến xe liên tỉnh lộ
không ai còn nhớ gì
người em gái đã đi lấy chồng
nếu có đi về lần nữa
chỉ để làm một bài thơ
như hơi thở trên tờ giấy trắng
thầm lặng vô cùng
Chiếc xe lăn này vẫn mang chở hình hài vết thương
lăn bánh xuyên qua linh hồn tôi đi lên
một đời người ôi tự do
Ukraine xa cách hàng ngàn dậm
rực cháy yêu thương
một sớm mai đi nhanh kẻo trễ chuyến xe.
(02/21/2023)
ÔNG GIÀ CHỐNG GẬY
Người ta vẫn thích nói về lịch sử của con người
Đầu mình và tay chân
Khỉ vượn rồi tự biến hóa
Hàng triệu năm ở một nơi nào đó
Bò ngang những khúc mắc tự nhiên
Những ức đoán hai cánh tay ngoằn nghèo
Lớn mạnh kỳ dị và đi
Còn ta trái tim và cây gậy
Không dậy nổi một đời đã quá vãng
Làm sao
Khi mọi thứ dây dợ vẫn giăng mắc trên người
Cho ta niềm hy vọng
Hơi thở còn đâu những ngày thở vùi dập tháng năm
Lớn mạnh không ngừng
Đoàn người đi về hướng xa vời không điểm tựa
Chả cần biết có ngày rơi như tờ giấy đã viết
Những memo lồng vào khung cửa kính
(08-12-2023)
|
PÊTRO
Khi Pêtro lặn xuống sâu
Ánh mặt trời không thể Chiếu xuống lòng đại dương Pêtro nghĩ ánh sáng xuyên Ngược được đáy nước anh Rẽ ra cảnh tượng kinh Hoàng những người ở phía Sau họ đã dần lịm Chìm trong nỗi huyễn tưởng Pêtro lần đầu tiên thấy Sợ hãi từng giấc mơ Xoáy tít cách xa mặt Trời ngỡ ngàng không lẽ Anh phải tỉnh thêm lần Nữa dưới lớp nước ám Ảnh không thể chịu nổi Cuộc đấu tranh kì lạ Pêtro cuối cùng tin vào Điều mình tin là thực Đột ngột xác minh cái Chết đột ngột của mình Đang diễn ra khi anh Lặn xuống sâu mà không Chiếc vòng hoa viếng nào! |
THƠ
người đoạt giải Nobel
văn chương lướt qua gieo quả súc sắc-chả biết
vô tình hay hữu ý rớt giữa lồng ngực tôi liền một miếng nhỏ vận may văng ra-tôi nhoài ra ngó lui người buông lời “ối chỉ là ngẫu
nhiên thôi … chẳng có nhân quả gì sất nghen …” nghe
thấy tôi không sao cục cựa nổi.. khiến bắt bản thân phải tin như thế … … có nỗi khuya/nỗi sống chết-ối đấy là một đêm dài vừa qua-hú hồn-tôi tưởng nó khác hẳn mọi đêm do lúc nằm xuống đột nhiên chữ trên các mặt giấy từ quyển “đi cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất.” của phạm công thiện đồng loạt rớt cùng heo may mùa thu phía cửa sổ tràn vào người đoạt giải Nobel văn chương bảo tôi “mày ngủ đi.. trước khi heo may … chữ Thiện vùi lấp hết ý nghĩa thơ vần vè (nỗi khuya) cô độc …” ôi
chuỗi âm tiết vẫn luôn hiện nơi đầu môi và lời (chưa kịp hình thành) e phải chứng kiến cảnh thơ giẫy chết giữa tường vách tất lòng tôi trắng kìa-cũng kịp hoá thành từ ngữ trong bài thơ này … hỡi ôi! |
QUA CẦU
Lúc qua cầu gặp câu chuyện về
cô gái đang đi qua cầu với
đôi vai gánh sách cũ sách mới
đem bán nhưng cả cuốn sách đều
đi qua cầu bắt gặp câu chuyện
buồn bã trong lòng một cô gái
gánh sách đi qua câu chuyện của
chính nàng sự khó nghèo của tuổi
trẻ chỉ là không tưới một cành
hoa sự khát khao chỉ là chấm
dứt cảm xúc để không phải bỏ
xuống cái gánh sách thuộc về cuộc
đời lúc qua cầu gặp cô gái đang
mang câu chuyện đến tôi và cứ
thế tôi cả cuốn sách trên vai
mình đi qua cầu gió không bay.
2018
|
TẬN CÙNG
Nửa đêm về sáng tôi về
Người vẫn bò lê trên đường tôi đi
Phải chăng tôi đã hơn người
Có đường để đi để về hay chăng
Muốn gặp gỡ anh em mà
Thời gian như ngắn lại không còn nữa
Bởi chăng cách trở hỡi người
Kẻ bò kẻ bước kẻ đi người bay
10/12/2023
|
THƠ TÂN HÌNH THỨC HAY KHÚC PHƯỢNG CẦU HOÀNG *
1
thấy như hình như … như hình như thơ
tân hình thức có sẵn khúc phượng cầu hoàng đang khảy bởi nhiều Trường Khanh… nhiều Trường Khanh không phải điển tích Kiều…hay nhiều Trường Khanh tiền chiến … mà nhiều Trường Khanh của thời đại vi tính … thời vận
công để có thể hơn Trường Khanh xưa … 2 thay vì khảy khúc phượng cầu bằng đôi tay tuyệt diệu nay anh khảy với cái lưỡi điệu nghệ qua cách đọc một bài thơ … đọc sao như nâng bài thơ cho người thưởng thức chất giọng cùng ý nghĩa ngọt như mật của bầy ong hút từ 3
các loài kỳ hoa mọc trên vùng địa
linh nhân kiệt nên đọc sao cho hấp dẫn để có thể sánh với ngày đầu ta bên nhau em nhảy bước chân chim trên mấy hòn đá tảng nơi bãi biển Seal Beach đến tia cực tím cũng buồn 4
vì không còn hôn lên làn da nõn
nà của em đành buông ánh ráng vàng gọi đêm và mời mọc các loài tự do rong chơi cùng sóng nước khiến anh thêm tủi phận nghêu sò sống một đời bao quanh trong chiếc vỏ tầm thường ngã 5
nghiệt khi trời sinh cây là để phải
đơm hoa sao nhẫn tâm biến ta thành cỏ còn tận dụng màu xanh cho đẹp môi trường… ôi! là cây mà không đơm hoa là cây mà không kết trái sự
vô nghĩa ăn hại và báo cô lại 6
càng tăng thêm phần man rợ cho rừng
đời đầy hỗn mang oan nghiệt như mùa thu chết như tháng tư vàng như anh sống dở như em tàn phai theo thế dâu nhìn cuộc bể … theo con nước ròng nhìn mưa lũ tràn lan như đêm đen
7
mơ trời trăng sao có cô bé ngày
xưa tóc dài áo trắng bên chàng lính
vội vã bay về đưa em giờ tan học…
Mẹ khóc mướt khi anh ra vùng
II cầm quân đối đầu với giặc …
tiếp tục ca tân cổ giao duyên bài xuân
8
này con không về … với hò câu một:
Mẹ ơi! xuân năm nay chắc con sẽ không về… chắc Mẹ chiều nay còn tựa cửa đợi chờ …ngày ra đi con có
hẹn rằng trở lại khi mai đào vàng rụng cánh đầy sân! … và cứ thế mà 9
bầu lệ anh vơi dần vì một đời
anh luôn xa Mẹ với nhiều cảnh ngộ… chuyện xưa chuyện nay con kiến khóc hay con cá cười như chuyện hôm qua vua
bị dân dày xéo chuyện chốt thành tướng trong bàn cờ nhân gian khác chi lẽ 10
biến dịch của trời như anh dưới mắt
nhìn con chó anh là một cục xương … chỉ cục xương biết mình là thỏi vàng và chỉ cục xương chỉ cục xương chỉ cục xương thương cục xương chỉ cục xương thương cục xương chưa chắc cục xương này thương
11
cục xương khác dù đạo đời giáo dục
cục xương nên thương cục xương tợ thương người như thể thương thân … hiếu trung nhân nghĩa làm người … quốc gia hưng vong thất
phu hữu trách … ôi thôi là bài bản và bài bản hay bài biện gì cũng 12
bị bài báng như thơ tân hình thức
với phong trào thơ trẻ trong nước sự định vị không lung lay khẳng định bước tiến ắt có và đủ đánh động kẻ bảo thủ không thể nào mãi ngủ quên trong tháp dù nay thấy còn ngà … * Điển tích truyện Kiều: |
Ghi chú thêm về: ANSELM KIEFER Exodus gợi nhớ về lược sử loài người từ cổ đại đến hiện đại từ câu chuyện tiên tri Moise đã giải cứu dân Do Thái ra khỏi ách nô lệ suốt 400 năm ở xứ Ai Cập: Thi thiên 136: 11 Ngài đem Y-sơ-ra-ên ra khỏi vòng dân ấy, 12 Bằng bàn tay mạnh mẽ, bằng cánh tay giơ thẳng, 13 Ngài rẽ Biển Đỏ ra làm hai, 14 Ngài cho Y-sơ-ra-ên băng qua lòng biển, 15 Ngài ném Pha-ra-ôn cùng đạo quân vào Biển Đỏ, Bởi lòng yêu thương thành tín ngài còn đến mãi mãi. … đến các cuộc chiến tranh Đức Quốc Xã, các nhà thờ lộng lẫy của châu Âu chứa đầy vàng xé toạc từ các thuộc địa…
Gagosian presents Anselm Kiefer: Exodus | Daily Art News
» New York – Anselm Kiefer: “EXODUS” at Gagosian Through December 23rd, 2022 – AO Art Observed™
Anselm Kiefer: Exodus at Gagosian (galleriesnow.net)
<
p dir=”auto” style=”text-align: center;”>