TUẦN THƠ 23: LỜI HỨA

Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@tintho.net


Phạm Quyên Chi


1.

LỜI HỨA

Thưa đức Vua ngài đang
Nhìn tôi đó à à
Tôi sẽ làm mọi chuyện
Cho ngài vào sáng sớm
Ngày mai còn bây giờ
Xin phép tôi ngã giá
700 đồng bạc giấy
300 đồng bạc vàng
Xin lỗi tôi chỉ là
Tên đầy tớ lỗ mãng
Ghét cay vật chất nhưng
Để trả thù đạo đức
Tôi phải giả tạo yêu
Sự ngớ ngẩn trước sự
Xuất hiện của thứ đáng
Phun nhổ đó hoặc tự
Huyễn tưởng cầm chơi tân
Chưa bao giờ giữ lời
Hứa với người phụ nữ
Giữ người duy nhất và
Người ấy có lẽ đang
Hạnh phúc với chồng mình
Nàng ấy chỉ một lần
Tin vào lời hứa của
Người yêu vì nàng nghĩ
Thưa đức Vua ngài có
Thể thực hiện mà không
Gặp bất cứ sự trở ngại
Nào nhẽ ra nàng ấy
Sẽ trở thành một hoàng
Hậu danh giá hay đúng
Hơn lúc này thưa đức
Vua ngài đang nhìn ngài
Đó à thật mâu thuẫn!


2.

PÊTRO

Khi Pêtro lặn xuống sâu
Ánh mặt trời không thể
Chiếu xuống lòng đại dương
Pêtro nghĩ ánh sáng xuyên
Ngược được đáy nước anh
Rẽ ra cảnh tượng kinh
Hoàng những người ở phía
Sau họ đã dần lịm
Chìm trong nỗi huyễn  tưởng
Pêtro lần đầu tiên thấy
Sợ hãi từng giấc mơ
Xoáy tít cách xa mặt
Trời ngỡ ngàng không lẽ
Anh phải tỉnh thêm lần
Nữa dưới lớp nước ám
Ảnh không thể chịu nổi
Cuộc đấu tranh kì lạ
Pêtro cuối cùng tin vào
Điều mình tin là thực
Đột ngột xác minh cái
Chết đột ngột của mình
Đang diễn ra khi anh
Lặn xuống sâu mà không
Chiếc vòng hoa viếng nào!


3.

RỜI KHỎI VỊ TRÍ

Rời khỏi vị trí tưởng tượng
Như rời ra vị trí ban
Đầu từ một thị trấn nhỏ
Cũng như MaKi có con suối
Cắt ngang MaKi là xứ sở
Của những người đến chăn cừu

Và một ngày thu nọ người 
Đến chăn cừu ra đi rất
Sớm rời ra khỏi vị trí 
Cách bầy cừu cách vùng MaKi
Dưới nắng từ con đường mòn 
Nhìn theo hướng tây thấy đêm 
Đang tới và người ấy đã 
Ra vị trí ban đầu từ 
Một thị trấn nhỏ và ngã 
Xuống chào cô bé cô lớn 
Quá chắc cô có trông thấy 
Một người đàn ông qua đây
Không cháu có thấy một người 
Đàn ông qua đây không à 
Có sáng sớm cháu có thấy 
Rời khỏi vị trí tưởng tượng 
Như rời ra khỏi vị trí 
Ban đầu người đàn ông có 
Qua đây nhìn vô đồng hồ 
Rồi vội vã đến không bước 
Được nên đành bỏ chạy thật 
Xa khỏi thị trấn của mình !


4.

CẦN THIẾT 

Cho tôi xin một que diêm
Để trấn tỉnh tâm hồn ra
Khỏi khuôn mặt theo chiều dọc
Lúc này rõ ràng que diêm 
Không mang ý nghĩa tượng trưng 
Qua cử chỉ kì lạ chứa 
Trống rỗng và đó thật sự
Trống rỗng nghiêm khắc tôi đã
Tự buông như một lần thất 
Tín người dạy dỗ và một 
Que diêm cháy vì cái gì
Khi nhớ lại lòng tin cậy
Sẽ không tránh khỏi đau khổ 
Dĩ nhiên nó làm nên sự
Nóng chảy rõ rệt ngay bên
Lời tâm sự buồn bã xin 
Lỗi không ai còn để ý
Mặt trời khi que diêm giải 
Khuây được sự tồn tại một
Cành hoa rơi xuống mùa hè 
Người đàn ông thích chơi trò

Bịt mắt lại viết ngay điều
Vừa không trông có que diêm
ở điểm cuối phát sáng đó 
Không nghĩ tới điều đó có
Tâm hồn bước vô từ sự 
Cần thiết không quay trở ra.  

31/08/2018


5.

HẮN 

Tuy cuộc đời tan hoang 
Cùng những ý nghĩ đen tối 
Nhưng cái chết của hắn
Vẫn đẹp dẫu không có 
Tình yêu gia đình hắn
Xoay sở suốt 24 giờ 
Mới mua được cái chỗ 
Ở cuối cùng nhớ ngày 
Xưa lúc nào hắn tỉnh 
Táo lại được cũng kêu 
Loan cô hàng xóm qua 
Dặn dò cả ngày lẫn
Đêm làm sao để cho
Mọi người hiểu tôi 
Cô Loan ơi mới 26
Tuổi thôi tôi không thể 
Sống được nữa nếu không 
Có trời mây chiếc cầu 
Vồng trong sách vở địa 
Lý cô giáo gợi tả 
Nhưng tôi muốn lôi nó 
Vô não cho nó nằm
Sau cơn mưa để thấy 
Đẹp vô cùng đủ thứ 
Màu sắc còn nữa cô
Loan ơi đêm qua mơ 
Giấc mơ dài ân oán 
Chưa giải kịp thì trời 
Sáng chiếu rọi vẹn nghĩa 
Cuộc đời người thi sĩ 
Chưa lúc nào không thích 
Viết ngồi đây lúc này 
Cũng thích viết sống được 
Nhiêu năm sao nỗi sợ 
Hãi lo lắng cứ như dấu 
Chấm câu gõ xuống 
Cuối dòng thơ nghe cộc 
Cộc kết thúc kết thúc 
Cô Loan biết ca hát 
Cũng tạm vui bên người 
Mình yêu trong mùa mưa 
Gió nếu tôi chết đi 
Ắc bầy quạ báo tin
Dữ lắm cô đừng trách 
Tôi sao không muốn nói 
Điều đó có lí do 
Tuy cuộc đời tan hoang 
Cùng những ý nghĩ đen
Tối hắn đã không muốn 
Nói giữa lúc mê man
Giật mình hắn thấy nắng 
Chói gió đập cánh cửa 
Mạnh là mỗi khi hắn
Ho láo như đã thức 
Dậy tưởng tượng có khả 
Năng học thuộc lòng tên
Bài thơ của mọi người
Hắn yêu lắc lư cái 
Đầu khoái chí lắm rồi 
Ngủ gật tận cuối trời.


6.

HOANG TƯỞNG

Em luôn dồn mọi 
Sự tưởng tượng đến 
Mức hoang tưởng thấy 
Anh buồn thiu đến 
Mức tuyệt vọng trước 
Khu phố  lá rụng 
Rơi mùa thu qua 
Rồi không hề buồn 
Ở lứa tuổi đôi 
Mươi đột nhiên em 
Làm em hoảng sợ 
Từ bao giờ bị
Lạc ở nơi chẳng 
Còn tên anh nữa 
Khi ném thẳng tay 
Giấc chiêm bao qua 
Khe hở bối rối 
Em nhìn anh xa
Cách quặn thắt khoảnh 
Khắc rõ ràng đau 
Nỗi đau của người 
Con gái từng hôn 
Lên đôi mắt anh 
Nhìn em năm tháng 
Trôi đi em bám 
Trụ lại bằng linh 
Cảm tư duy luôn 
Dồn mọi sự tưởng
Tượng đến mức hoang 
Tưởng tạo hình hài.


7.

ẢO TƯỞNG 

Khi anh đánh nhau người 
Gọi vì say mê kiếm 
Hiệp khi anh trang bị 
Binh giáp cổ lỗ người 
Gọi vì mụ mẫm đầu 
Óc khi anh phi trên
Con ngựa gầy còm người 
Gọi Don Quichotte điên rồ
Sống bằng ảo giác ồ 
Ở cái xứ mantra ấy 
Không ai biến ra Rôxinante 
Dulxinea de
Tôboxo và một tên 
Khổng lồ trong cánh quạt 
Của chiếc cối xoay gió 
Hay một điều kì quặc 
Không ai lôi ra được 
Từ trang sách có lần 
Chảy máu tưởng chết người 
Hiệp sĩ trải qua mọi 
Sự thất bại chua chát 
Cho đến ngày cuối cùng 
Lạnh lùng mới mở mắt
Ra để sám hối trước 
Giới hạn một Don Quichotte


8.

CÁI CHẾT 

Nửa đêm con mèo thấm 
Lạnh nó chết đốm lửa 
Biến thành lời nguyền buồn 
Trong ô cửa hai cánh 
Mở thế rồi rối bời 
Cơn mưa đổ xuống bộ 
Lông vàng từ đây phải 
Chơi trò kết thúc sớm 
Nơi quả tim ngừng đập 
Hình như chẳng thể tin
Được vào những trò có 
Kết cục im lặng con
Mèo chết lạnh trong tầm
Quan sát tối thiểu của 
Mưa khớp lưng trườn theo 
Dòng nước nó chết mở 
Mắt dù vậy cũng đâu 
Làm lừ đừ suy nghĩ 
Của thành phố này chút 
Sợ hãi cuối cùng trôi 
Nhanh chắc bầy kiến không 
Hay bầy dơi chưa kịp 
Thấy những kẻ đổ lỗi 
Rồi đón một ban mai 
Nắng ấm linh hồn con 
Mèo bay ra từ lớp 
Lông nhão hỡi ơi đau 
Đớn làm sao có viên 
Thuốc độc nào trong đêm 
Nó yếu đuối uống phải.


9.

BUỔI CHIỀU

Hoàng hôn xuống chỗ tôi
Ngồi bên con bò vàng 
Óng ánh sắc đỏ ma 
Tôi nhớ không thể bỏ 
Chạy được trước vị trí 
Vài linh hồn lang bạt
Hòn sỏi khô bất động 
Im lặng trong trí nhớ 
Hoàng hôn xuống thật chậm
Con bò vàng nhắm mắt 
Im lìm giữa hoang vu 
Mặt đất lúc cần thiết 
Nó đã không bỏ chạy 
Ở nơi mình đang sống 
Mọi thứ nhất định không 
Thể trọn vẹn hoàng hôn 
Xuống bên cạnh một đứa 
Bé chăn bò chưa bao
Giờ buồn vui áp đặt 
Cái khoảnh khắc của cuộc 
Đời có thể có được 
Hoặc mất đi ngày mai.


10.

MUA BÁN

Bà cụ mua một ngàn cơm  
Trắng người phụ nữ không muốn 
Bán còn chửi bới thời đại 
Văn minh này thời đại văn

Minh nọ người ta mua hộp 
Cơm 20 ngàn tui còn chưa 
Muốn bán rồi bà cụ vội 
Vàng xin lỗi cô có thể 

Bán thêm cho tôi bốn ngàn 
Mắm người phụ nữ la lên 
Trời ơi cái thời đại văn 
Minh này tại sao còn có 

Người mua thế này bà làm
Ơn đi giùm tui để còn 
Bán còn buôn bà cụ quay 
Lưng cái khoảnh khắc khiến tôi 

Nhớ lại tôi đã từng có 
Ước mơ đã từng có một 
Người bạn và đã từng tan 
Vỡ cái khoảnh khắc tan vỡ 

Của một người đói cần được 
No như gió hoang mạc thổi 
Đến em gái tôi mới nói 
Chuyện mua bán thời văn minh.


11.

HÌNH NHƯ

Hình như quá khứ vừa mới đi 
Qua tờ tạp chí cũ có dòng 
Thơ nhòe mất mùa xuân chỉ còn 
Lại là nỗi cô đơn ở một 

Góc khuất hẹp nhìn sang phía bên 
Cạnh bức tranh vẽ vòng vo cho 
Phép tất cả mọi vật nói với 
Mọi vật trong không gian vừa đủ 

Để chỉ nhớ lại chút ít chuyện 
Hình như quá khứ cũng đã qua 
Mùa xuân trong dòng chữ có lẽ 
Là mùa hạ trong khoảng thời gian 

Lật tiếp mặt tờ tạp chí cũ 
Lại là nỗi cô đơn trong dáng 
Vẻ lẫm thẫm như mùa thu buồn 
Con cá dưới nước bơi bông hoa 

Trên mặt đất nở có thật thế 
Không hình như quá khứ còn đây 
Lật trang cuối cùng có nghĩa là 
Úp tờ tạp chí cũ lại vị 

Trí cũ ở đó thêm mười năm 
Hai mươi năm nữa liệu rằng
Nỗi cô đơn có nghe được quá 
Khứ bằng cái dụi đầu tuổi trẻ 

Giá như chỉ là chút chuyện qua 
Đi đừng đánh đổi bằng quá khứ.


12.

CÔ GÁI KHÁC NGƯỜI 

Cũng có những ngày niềm 
Vui tìm tới cố giải
Thích đến hơn cả chục 
Lần rằng tình yêu sẽ 

Trở lại cho tôi hiểu,
 Cho tôi đỡ sốt ruột 
Tôi đã không còn một 
Người bạn nào giữa khoảng

Trời bao la mênh mông
Đã sống chán ngán và
Nghĩ về những tháng năm
Đã trôi qua bởi một 

Lí do nào đó tôi 
Đã bận tâm với suy 
Nghĩ điên rồ như thể 
Còn nhiều việc điên rồ 

Hơn nữa như cái quy 
Luật sống còn đã làm 
Thay đổi những kẻ khốn 
Khổ trở thành bất lương 

Họ không cười ra được 
Một danh dự họ không 
Đủ tiền để đổ một 
Đôi bông tai trên lỗ

Tai họ nhiều lần mang 
Ý nghĩ cướp của giết 
Người còn khi tôi gối 
Đầu quay về hiện tại 

Mọi thứ mơ hồ trước 
Một công ty và tôi 
Một người sắp sửa nộp
Hồ sơ và tôi thích 

Họ loại bỏ nó đi 
Vì tôi thích mình hèn 
Hạ sống hèn hạ để 
Diễn tả bằng lời nói 

Có lẽ tôi hơi khác 
Người sống quá mờ nhưng
Mà yêu những giấc mơ


13.

ĐIỀU GÌ ĐÓ

Điều gì đó bất ổn 
Cơn mưa rơi không dính 
Dáng với bầu trời người 
Đàn bà ẵm đứa bé 

Trong tay có phải là 
Góa phụ khi gã đàn 
Ông chối phăng chuyện làm
Cha vậy có nên nghĩ 

Là lí do cố ý không 
Điều gì đó đã sắp 
Xảy ra họ gặp phải
Thính giác người đàn bà 

Không nghe lại được quá 
Khứ đã từng trôi qua 
Điều gì đó trong nguyên 
Nhân cần nói lời vĩnh 

Quyết người đàn ông lờ 
Đi ngang góc phòng nhanh
Chóng chìm vào thói quen 
Nốc rượu có thể tạo

Ra sự thay đổi lớn 
Đây là nơi họ biết 
Rõ họ yêu nhau từ lâu 
Điều gì đó thật sự 

Bất ổn trong khoảng thời 
Gian rất dài họ đã
Nhìn thấy sự gắn bó 
Của tình yêu họ giống 

Nhau trong hoàn cảnh khác 
Nhau cả hai có cùng 
Tâm trạng rồi ai sẽ 
Trả giá cho điều gì 

Đó khi không còn bất 
Ổn cơn mưa vẫn rơi
Không dính dáng bầu trời!


14.

EM GÁI 

Thấy hài lòng chỉ ngày hôm nay 
Ai đó đã tặng em hơn cả
Một niềm tin đó cũng không phải
Ngọt ngào đó là tốt đẹp ở 

Phía đông bầu trời khi mỗi lần
Ước thường đặc cược một cái gì
Đó hình như là giấc ngủ em
Không có đi ngủ để thấy được 

Thời điểm cuối cùng có thể chúng
Ta đều ngạc nhiên nói rằng thứ
Đó đã nhìn thấy rồi sau này 
Thấy hài lòng ò đừng hỏi chỉ

Ngày hôm nay thôi hãy để em
Rơi vào lòng ống khói thần tiên
Buổi sáng dạo quanh vòng khu phố
Bỏ hoang có tiệm bánh mì nướng 

Mở cửa cho em thời gian có 
Nắng óng phần tóc và quên mất
Giật mình em là đứa bé khiêm 
Tốn nhất mang kí ức về y 

Vị trí chính tôi thấy hài lòng.


15.

QUÁ MỨC

Ngài tin tôi ăn phình bụng 
Hết buổi tiệc ngài cho rằng 
Chiếc bụng ốm o lỗi thời
Nên được mọc lên sự sang

Trọng cần được nhìn chằm chằm
Để nó trở nên vinh quang 
Bằng điên rồ của đống thức
Ăn thừa cũng là cách ngài 

Ân huệ ngài trước mặt người
Phụ nữ xin lỗi quý cô
Không ai rảnh rỗi để yêu
Rồi công khai trước tòa án 

Mớ tài sản dành dụm mặc
Dù ngài có tiếc rẻ trước 
Dáng vẻ bỏ đi thanh nhã 
Quý cô quá đắt tiền mua 

Này ngài nếu đây là lời
Xúc phạm tôi không bao giờ
Nói và im lặng tôi nghĩ
Ngài có thể nghe đúng hay

Đúng hơn ngài không quá mức 
Để bỏ đi nhưng tôi quá 
Mức muốn ăn thịt trường hợp
Sống ngắn ngủi một cuộc sống!


16.

CHÀO BUỔI SÁNG EM  

Chào buổi sáng em thức 
Dậy khi nào em thức 
Dậy sao lo âu hiện 
buồn trên khuôn mặt một 

Ánh màu hồng nhẹ em
Có ổn không nhớ lại 
Chuyện hôm qua ngủ muộn 
Những người đàn bà đồng 

Tính thích ngủ muộn mắt 
Nhắm như dòng suối lạnh 
Em có thực là không 
Nản lòng trước điều đó 

Chào buổi sáng em đừng 
Nghĩ về những người đàn 
Ông vắng mặt anh ta 
Sẽ trở về vạch tấm

Rèm đứng cho hết mấy 
Đêm sau mà không câu 
Chào lịch sự với những người 
Đàn bà đồng tính rất 

Dễ giật mình thức dậy 
Hoảng sợ có đau đầu 
Và nghĩ rằng không nên 
Có mặt mà em ơi 

Muốn chào buổi sáng em 
Bằng nụ hôn vượt qua 
Nỗi xấu hổ khi muốn 
Em đòi hỏi nhiều hơn 

Cả tình yêu nhân loại 
Nhưng bây giờ đâu thể 
Trong tình yêu này trái 
Tim người đàn bà đồng 

Tính tốt đẹp nhất nhẹ 
Nhàng nói chào buổi sáng 
Em làm sao chúng ta 
Có thể cùng thức dậy!


17.

CÁI CHẾT

Cái chết thiếu lí tưởng 
Của người bạn ta đêm 
Qua là cố bẻ gãy 
Nhành cây mùa đông trong

Lạnh lùng giá rét và
Chắc rằng rồi đây ta
Cũng phải chết bên cái 
Chòi sách cũ ở tỉnh

Lẻ phải ta là đứa 
Sống nhờ đỡ bằng số 
Tiền lẻ hư cấu cuộc 
Đời như con tàu đắm

Nhưng con tàu đắm không 
Để cuộc đời ta bị mất 
Tất cả nó hô biến 
Ta trở nên quyến rũ 

Ít  khi dá mạo hiểm 
Bước qua khỏi thế giới 
Có căn phòng nhỏ một 
Cô bé ngồi khóc chị

Tang mẹ rầu tĩ trước 
Tuổi già ta có thể
 Làm được gì mọi thứ
Trước mắt quá dữ dội


18.

TƯỞNG TƯỢNG 


Anh đang tưởng tượng chúng
Ta được dẫn đến trước 
Một căn bệnh hiểm nghèo 
Em lo sợ bỏ quên 

Mất thói quen ăn một 
Ly kem mùa hè anh
Thôi ý nghĩ về trại dưỡng 
Lão khi về hưu giờ 

Đây phải chiến đấu như 
Cuộc trở về chính ngôi 
Nhà anh có cuộc sống 
Đời thường em có thể 

Múa hát yêu ghét thật
Giả nếu được anh sẽ 
Ước có thêm một ngày 
Để em tha thứ được 

Sự tầm thường một thế 
Giới đang tất bật chờ 
Đèn xanh đến nơi làm 
Việc khủng hoảng la hét 

Ngập đầy bệnh viện anh
Xin lỗi em nhiều lần 
Tưởng tượng trước căn
Bệnh hiểm nghèo anh chỉ 

Nghĩ được tới hôm nay 
Tay anh sờ vào điều 
Ước chân anh dò tìm 
Điều ước và não anh

Lại thực hiện điều ước 
Anh đang tưởng tượng chúng 
Ta được dẫn đến trước 
Hành lang điều họ làm 

Anh cảm thấy không vui!


19.

CÔ ẤY

Cô ấy đến mang đi 
nhiều thứ hoang phí trong 
chiếc túi anh đứng gỡ 
Cọng tóc rối dưới góc 

Nắng buổi chiều theo linh
Cảm ai đó đã giết 
Người trong thoáng chốc rồi 
Chán ghét không thể chịu

Nổi trước ý định ném 
Bỏ tình yêu biến tất
Cả thành xa lạ anh
Ôm cô ấy từ từ 

Hệt như bản phác thảo 
Chính xác là ai muốn 
Chết ai đó trong hai
Người nói như vậy trước 

Khi cô ấy đến mang 
Đi nhiều thứ hoang phí 
Vốn dĩ anh cũng có 
Mặt ở đó nhưng bây 

Giờ mới nhận ra mình
Quên lãng từ lâu trong 
Chiếc túi anh đứng gỡ 
Hình như cô ấy đã 

Mang đi thứ hoang phí 
Trong tình cảnh tuyệt vọng 
Dưới góc nắng buổi chiều
Theo linh cảm ai đó 

Cảm thấy sợ hãi với
Suy nghĩ là kẻ chỉ 
Cần có ánh nắng thôi.


20.

NÀNG

Nàng nói đến đây 
với chiếc dù làm 
Hành lý duy nhất 
Nàng chào tháng chín 

Nơi tôi mùa thu 
Căn phòng duy nhất 
Lụp sụp sặc mùi 
Nàng nói đến đây 

Thời tiết thay đổi 
Nhìn màu trời loãng 
Ra phía xa bên 
Thành phố nàng lắc 

Đầu khi thấy tôi 
Chậm trễ lãng đãng 
Nàng nói đến đây 
Lần thứ mười ba

Mười ba năm trước 
Bây giờ cũng là 
Tháng chín nàng nói 
Thích một mùa có 

Nắng ấm có mưa 
Giông rồi cười buồn 
Nàng không nói nữa 
Nhưng đến một mình 

Với chiếc dù là
Kỉ niệm duy nhất 
Giành cho một người 
Nàng nói đến đây !


Tranh: Alden Marin

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

SÁNG TÁC THEO CÁCH LÀM THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT

"Thơ Tân hình thức Việt kết hợp những yếu tố của thể luật và tự do, sáng tác với cả hai bán cầu não phải và trái. Cũng cần nhắc lại, thơ thể luật (vần điệu) sáng tác nghiêng về cảm xúc với bán cầu não phải, còn thơ tự do nghiêng về lý trí là loại thơ trí tuệ, với bán cầu não trái. Thơ Tân hình thức Việt phối hợp cả hai, giữa cảm xúc và trí tuệ, và nhịp điệu thơ là chiếc cầu nối.

‘Tất cả sự sống đều liên quan đến nhau’: MLK, Nguyên tắc tương quan và chủ nghĩa môi trường – OpEd

Tháng Một 15, 2024 | Tác giả Charles Pantelick Vào ngày tưởng...

MỘT TỜ BÁO GIẤY

Một thế giới rung cảm nơi con người tìm đến nhau từ sâu thẳm - Thơ đi theo nhịp rơi trái tim mình

THE STATE OF POETRY – VÙNG ĐẤT CỦA THI CA

HIỆN TRẠNG CỦA THƠ Frederick Turner LTS: Frederick Turner sinh năm...

TUẦN THƠ 14: LẠI KỂ VỀ CON SÓI CÁI

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@thotanhinhthucviet.vn

TUẦN THƠ 46: LẶNG LẼ

Trầm Phục Khắc LẶNG LẼ con đường đẹp quá đúng với giấc...

Related Articles

DẤU MỐC

DẤU MỐC bản Bìa cứng ( Hard cover ). Một vài nhận định về thơ Tân Hình Thức của các tác giả Khế Iêm, Hà...

ANH CẢ (họa sỹ Thái Tuấn)

ANH CẢ (họa sỹ Thái Tuấn) Nguyễn Xuân Sơn Mỗi lần nghe tiếng khóa thắt lưng kêu leng keng, em trai út cách anh Cả đúng...

GIỚI THIỆU TUYỂN TẬP THƠ TÂN HÌNH THỨC 2016

Trong sáng tạo nghệ thuật, ở lĩnh vực nào cũng vậy, đều có quy luật này: sự thay thế của các mô hình. Một mô hình nghệ thuật ra đời, tồn tại và phát triển, đến một lúc nào đó, nó tự rắn lại trong các nguyên tắc mà chính nó đề ra. Đến lúc này, nó buộc phải được tiếp sức bởi nhiều cách thức khác nhau để sao cho vừa làm mới chính mình vừa không bị đánh mất mình.