Nhớ mùa Tết tuổi thơ

Mỗi mùa xuân đến, vạn vật đều khoác lên mình màu áo mới. Phủ lên không gian là tấm áo màu nắng tháng giêng, hòa cùng mùi hương se lạnh của những cơn gió đầu năm. Những chậu mai đồng loạt điểm xuyết những nụ non rực rỡ, đồng thời còn thoang thoảng chút ánh vàng tươi từ những cánh hoa non mềm mại. Đường phố rực rỡ sắc màu với những câu đối đỏ treo hai bên cửa hàng, những phong bao lì xì và những tiểu cảnh. Mọi thứ dường như đều thanh thoát, có chút mặn mà, vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc. Nhà nhà ai cũng đắm chìm trong không khí xuân mới, ai cũng tranh thủ mua sắm quần áo mới để mặc Tết.

Hàng năm, khi mùa xuân đến, không khí lại rộn ràng, chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi và có lẽ cũng như bao người khác, Tết không còn là Tết xưa nữa. Không biết từ bao giờ lòng tôi đã nguội lạnh với niềm háo hức đón Tết như vậy. Có thể nói, cái Tết xưa trong ký ức của tôi là một màu ấm áp, rất ấm áp, vì tôi hoàn toàn chìm trong màu đó. Tôi còn nhớ mình ngây ngất đứng cạnh mẹ tất bật chuẩn bị lễ vật giao thừa.

Thời tiết ở quê tôi lúc đó lạnh nhưng cũng ấm áp, bởi cả nhà đều háo hức đón giao thừa. Mẹ tôi bày mứt dừa, hạt dẻ, hạt điều và các thứ khác vào từng đĩa, châm trà, thắp hương và bày đồ cúng lên bàn thờ. Bố tôi chợp mắt một lát trước thềm năm mới, chắc là đang nghỉ ngơi trong khi chờ pháo hoa lúc nửa đêm nhưng TV vẫn bật (điều thường thấy ở các ông bố). Chị gái, em trai tôi và tôi đều đã thức. Chúng tôi giúp mẹ, thỉnh thoảng chạy lên sân thượng để hít thở không khí trong lành, ngắm sao và không ngừng hồi hộp chờ đợi pháo hoa. Khi còn nhỏ, chúng tôi rất hào hứng. Tôi buồn ngủ nhưng quyết định chờ pháo hoa.

Mình không thích pháo hoa lắm cũng không sao nhưng nhà mình có “view” xem pháo hoa rất tốt nên năm nào nhà mình cũng không phải chen lấn vào công viên thành phố để xem. Tầng thượng nhà tôi rất lý tưởng, sân rộng có thể ngắm sao (không nhiều sao) và xem pháo hoa Tết. Vừa đến giờ, cả nhà tôi đứng thành hàng tựa vào ban công, mắt ngước lên trời đếm ngược. “Bang, bang,…”, tiếng nổ nhịp nhàng vang vọng trên bầu trời tối tăm, pháo hoa lấp lánh, rực rỡ in sâu vào tâm trí tôi. Với tôi, không gian dường như đứng yên, trì trệ, chỉ có ánh sáng rực rỡ từ bầu trời ấy, vô cùng, vô cùng đẹp đẽ.

Từ nay trở đi Tết năm nào của tôi cũng sẽ như vậy. Còn bận rộn dọn dẹp nhà cửa, đón pháo hoa, Tết về quê ngoại chúc ông bà một năm mới vui vẻ. Tôi không thấy chán, tôi chỉ không mong chờ pháo hoa nhiều như hồi đó nữa, như thể chúng không còn đủ lung linh để tôi nhớ nhung nữa. Có lẽ vì cái gọi là “giá đáo hạn” chăng? Tôi có nhiều điều phải suy nghĩ, tay bận rộn với chiếc điện thoại, ánh sáng rực rỡ của pháo hoa được thay thế bằng ánh sáng xanh từ màn hình nhỏ chiếu thẳng vào mặt, mặc dù lúc đó pháo hoa đang tưng bừng trên đầu tôi. . . Và tôi không còn tập trung vào việc nhắm pháo binh nữa. Tôi biết rồi thì kệ nó đi.

Pháo hoa

Tuy nhiên, có lẽ tôi cũng nhớ cảm giác hồi nhỏ được ngắm pháo hoa nổ tung trên bầu trời. Tôi thèm hơi ấm trọn vẹn của mùa Tết tuổi thơ. Tôi muốn trở lại. Nhưng tôi biết điều đó là không thể. Tôi chỉ có thể đi tiếp, biết đâu tôi sẽ tìm ra được chìa khóa cho câu trả lời, cho điều mà tôi thực sự mong mỏi.

Tết vẫn là một dịp đặc biệt, vẫn là thời gian để gia đình, những người thân thiết quây quần bên nhau, cùng nhau bước sang năm mới, buông bỏ cái cũ. Tôi cảm thấy biết ơn vì gia đình tôi vẫn khỏe mạnh, vẫn bên nhau, vẫn thăm ông bà và chúc họ năm mới hạnh phúc bên nhau. Điều tuyệt vời nhất là tôi vẫn có thể “tranh” được lì xì. Sẽ đến lúc tôi là người lì xì cho các em nên tôi phải trân trọng khoảnh khắc được nhận lì xì. Tôi vẫn còn trẻ, dù không còn những cảm xúc như trước nhưng tôi vẫn biết ơn, vẫn yêu thương và vẫn mỉm cười. Năm nào cũng vậy, có lẽ thế là đủ. Cứ lần lượt như thế, quay lại, tiếp tục chờ đợi, và cố gắng sống hết mình với mọi điều đẹp đẽ dù nhỏ nhặt đến đâu.

“Xuân đến, vạn vật thịnh vượng.
Hạ chí, hoa sưởi ấm.
Thu phân sẽ sớm biến mất.
Mùa đông đến, im lặng và im lặng.

Cứ như vậy, chu kỳ của các mùa.
Nó càng phản chiếu rực rỡ hơn trong trái tim ngu si đần độn.”

NHA VĂN

Trúc Đường, P. Thảo Điền, TP. Thủ Đức, TP.HCM

NHA VĂN

https://connect.facebook.net/vi_VN/sdk.js#xfbml=1&version=v8.0&appId=1508416085866718&autoLogAppEvents=1
Source link

Mỗi mùa xuân đến, vạn vật đều khoác lên mình màu áo mới. Phủ lên không gian là tấm áo màu nắng tháng giêng, hòa cùng mùi hương se lạnh của những cơn gió đầu năm. Những chậu mai đồng loạt điểm xuyết những nụ non rực rỡ, đồng thời còn thoang thoảng chút ánh vàng tươi từ những cánh hoa non mềm mại. Đường phố rực rỡ sắc màu với những câu đối đỏ treo hai bên cửa hàng, những phong bao lì xì và những tiểu cảnh. Mọi thứ dường như đều thanh thoát, có chút mặn mà, vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc. Nhà nhà ai cũng đắm chìm trong không khí xuân mới, ai cũng tranh thủ mua sắm quần áo mới để mặc Tết.

Hàng năm, khi mùa xuân đến, không khí lại rộn ràng, chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi và có lẽ cũng như bao người khác, Tết không còn là Tết xưa nữa. Không biết từ bao giờ lòng tôi đã nguội lạnh với niềm háo hức đón Tết như vậy. Có thể nói, cái Tết xưa trong ký ức của tôi là một màu ấm áp, rất ấm áp, vì tôi hoàn toàn chìm trong màu đó. Tôi còn nhớ mình ngây ngất đứng cạnh mẹ tất bật chuẩn bị lễ vật giao thừa.

Thời tiết ở quê tôi lúc đó lạnh nhưng cũng ấm áp, bởi cả nhà đều háo hức đón giao thừa. Mẹ tôi bày mứt dừa, hạt dẻ, hạt điều và các thứ khác vào từng đĩa, châm trà, thắp hương và bày đồ cúng lên bàn thờ. Bố tôi chợp mắt một lát trước thềm năm mới, chắc là đang nghỉ ngơi trong khi chờ pháo hoa lúc nửa đêm nhưng TV vẫn bật (điều thường thấy ở các ông bố). Chị gái, em trai tôi và tôi đều đã thức. Chúng tôi giúp mẹ, thỉnh thoảng chạy lên sân thượng để hít thở không khí trong lành, ngắm sao và không ngừng hồi hộp chờ đợi pháo hoa. Khi còn nhỏ, chúng tôi rất hào hứng. Tôi buồn ngủ nhưng quyết định chờ pháo hoa.

Mình không thích pháo hoa lắm cũng không sao nhưng nhà mình có “view” xem pháo hoa rất tốt nên năm nào nhà mình cũng không phải chen lấn vào công viên thành phố để xem. Tầng thượng nhà tôi rất lý tưởng, sân rộng có thể ngắm sao (không nhiều sao) và xem pháo hoa Tết. Vừa đến giờ, cả nhà tôi đứng thành hàng tựa vào ban công, mắt ngước lên trời đếm ngược. “Bang, bang,…”, tiếng nổ nhịp nhàng vang vọng trên bầu trời tối tăm, pháo hoa lấp lánh, rực rỡ in sâu vào tâm trí tôi. Với tôi, không gian dường như đứng yên, trì trệ, chỉ có ánh sáng rực rỡ từ bầu trời ấy, vô cùng, vô cùng đẹp đẽ.

Từ nay trở đi Tết năm nào của tôi cũng sẽ như vậy. Còn bận rộn dọn dẹp nhà cửa, đón pháo hoa, Tết về quê ngoại chúc ông bà một năm mới vui vẻ. Tôi không thấy chán, tôi chỉ không mong chờ pháo hoa nhiều như hồi đó nữa, như thể chúng không còn đủ lung linh để tôi nhớ nhung nữa. Có lẽ vì cái gọi là “giá đáo hạn” chăng? Tôi có nhiều điều phải suy nghĩ, tay bận rộn với chiếc điện thoại, ánh sáng rực rỡ của pháo hoa được thay thế bằng ánh sáng xanh từ màn hình nhỏ chiếu thẳng vào mặt, mặc dù lúc đó pháo hoa đang tưng bừng trên đầu tôi. . . Và tôi không còn tập trung vào việc nhắm pháo binh nữa. Tôi biết rồi thì kệ nó đi.

phaohoa-3507.jpg
Pháo hoa

Tuy nhiên, có lẽ tôi cũng nhớ cảm giác hồi nhỏ được ngắm pháo hoa nổ tung trên bầu trời. Tôi thèm hơi ấm trọn vẹn của mùa Tết tuổi thơ. Tôi muốn trở lại. Nhưng tôi biết điều đó là không thể. Tôi chỉ có thể đi tiếp, biết đâu tôi sẽ tìm ra được chìa khóa cho câu trả lời, cho điều mà tôi thực sự mong mỏi.

Tết vẫn là một dịp đặc biệt, vẫn là thời gian để gia đình, những người thân thiết quây quần bên nhau, cùng nhau bước sang năm mới, buông bỏ cái cũ. Tôi cảm thấy biết ơn vì gia đình tôi vẫn khỏe mạnh, vẫn bên nhau, vẫn thăm ông bà và chúc họ năm mới hạnh phúc bên nhau. Điều tuyệt vời nhất là tôi vẫn có thể “tranh” được lì xì. Sẽ đến lúc tôi là người lì xì cho các em nên tôi phải trân trọng khoảnh khắc được nhận lì xì. Tôi vẫn còn trẻ, dù không còn những cảm xúc như trước nhưng tôi vẫn biết ơn, vẫn yêu thương và vẫn mỉm cười. Năm nào cũng vậy, có lẽ thế là đủ. Cứ lần lượt như thế, quay lại, tiếp tục chờ đợi, và cố gắng sống hết mình với mọi điều đẹp đẽ dù nhỏ nhặt đến đâu.

“Xuân đến, vạn vật thịnh vượng.
Hạ chí, hoa sưởi ấm.
Thu phân sẽ sớm biến mất.
Mùa đông đến, im lặng và im lặng.

Cứ như vậy, chu kỳ của các mùa.
Nó càng phản chiếu rực rỡ hơn trong trái tim ngu si đần độn.”

NHA VĂN

Trúc Đường, P. Thảo Điền, TP. Thủ Đức, TP.HCM

NHA VĂN

https://connect.facebook.net/vi_VN/sdk.js#xfbml=1&version=v8.0&appId=1508416085866718&autoLogAppEvents=1
Source link

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

TUẦN THƠ 54: chuỗi tràng hạt !!

HÀ BẠCH QUYÊN tên thật: Nguyễn Thị Duyên Tuổi Thân 1956 Nơi...

Đọc Thơ

ĐỌC THƠ Khế Iêm - Trích Vũ điệu không vần Glenn...

NGƯỜI ĐI NHẶT LÁ RỪNG

Đinh Thị Trang Tập thơ “Người đi nhặt lá rừng”...

The Personal & the Political | Book Review — The Illuminated: A Novel by Anindita Ghose

The book rages against the different ways of...
00:06:27

EM ĐÃ BAY ĐI

Em đã bay đi - Khế Iêm Phổ nhạc Nguyễn...

EM VÀ CHIẾC LÁ

Một thế giới rung cảm nơi con người tìm đến nhau từ sâu thẳm - Thơ đi theo nhịp rơi trái tim mình

Related Articles

CON ĐƯỜNG THƠ

   

A Last Respect, Flashbacks & Flowers and Working Out

Poetry roundup: Caroline Bracken reviews three new collections: A Last Respect, Flashbacks & Flowers and Working Out 22 tháng 8 năm 2021 The Last Respect Don’t be...

RA MẮT SÁCH – SINH HOẠT THƠ – CON MÈO ĐEN

Vì thế thơ Tân hình thức Việt chuyển những thể thơ truyền thống 5, 7, 8 chữ và lục bát có vần thành không vần để đưa thơ Việt ra ngoài thế giới. Những thể thơ mới này gọi là thể thơ không vần, sử dụng kỹ thuật vắt dòng để chuyên chở ý tưởng liền lạc, và kỹ thuật lập lại bằng trắc để tạo nhịp điệu. Kết quả giới đọc giả Mỹ đã quan tâm tới thơ Việt qua tờ báo song ngữ Anh Việt, Journal Poetry.