HÀ BẠCH QUYÊN tên thật: Nguyễn Thị Duyên Tuổi Thân 1956 Nơi sinh: Khánh Hội - Quận 4 Sài Gòn Bút hiệu cũ trước 1975: Thương Thanh Duyên Thơ đăng các báo ở Sài Gòn trước 1975…
Chân trời xa khơi!!
luôn âm vang trong em lời
tình anh xưa vương vấn vương suốt đời
giông gió một đời em say
kinh nơi thiền môn một đời anh lưu
ly chân trời biền biệt tay
em lần chuỗi ngày đêm em thầm nguyện
xin ơn trên ban phước bình
an nhưng rồi rồi lại nhớ anh nhớ
anh như lá nhớ cành nhớ
anh như sóng hoài hôn lên bờ cát
nên lòng em nào ngưng cơn
dào dạt ơi anh! giờ nơi đâu anh
đang làm gì còn nhớ em
không khi mùa đông đến mùa tiễn đưa
anh em khóc đầm đìa một
lần tiễn anh một đời mất anh em
thành cây khô chờ rã mục
hay em hóa đá mai này luôn âm
vang trong em lời tình anh
xưa vương vấn vương suốt đời giông gió
một đời em say kinh nơi
thiền môn một đời anh mãi lưu ly
chân trời ơi … xa xa khơi ..!!
còm cõi ..!
lặng lờ con nước trôi thời gian
phăng phăng vút tóc thay khác màu
đi đi từ bến xuân thì bãi tạm
trần thoảng đáp gặp anh con bướm
mộng ve vãn đóa em hồng dễ dầu
duyên ước hợp mầm mọng nổi nênh
kia có chi mà mơ gặt nên
sân hận thất mùa theo nổi chìm
bạt xứ hạt anh là hạt lệ
gieo xuống mảnh đời em chẳng nên
dòng khoai sắn giữa tiết vận hồng
hoang xuôi anh vào củi sắt trăm
“ mắt bé như vờn oai linh ngàn
dập dùi ra oai kia gấu dỡ “ (1)
chợt phao trời cứu tinh anh trôi
vào tuyết lạnh là mất anh mất
anh tháng năm ròng rã biệt thời
gian đăng đẳng ly còm cõi em còm cõi …
(1) dựa theo ý bài thơ “ Nhớ rừng “ của nhà thơ Thế lữ
sao quên chuyện ngày mưa
Và vai em trĩu gánh đời nỗi
ngặt sao quên chuyện ngày mưa nơi
cầu Calmet bàn tay anh đơm
hoa cây cành em cũng bàn tay
anh như xây huyệt mộ cho đời
em nhớ con mèo ngày xưa khi
ta yêu nhau anh lại cưng nó
như em giờ con mèo chết từ
lâu ơi! nay tình hai ta chẳng
khác Mẹ hỏi sao không thấy anh
ghé lại và ngàn lần ngàn lần
câu hỏi này cứ thế lập lại
hay không chừng diễn ra em chỉ
ngậm ngùi không trả lời trả vốn
chi với Mẹ yêu khi đời nến
bạch lạp nhân nghĩa que diêm tình
yêu ánh chớp địa ngục thân quen
thiên đàng xa lạ hạnh phúc như
kẻ thù khổ đau gần như bè bạn…
nói gì kia ơi …ơi ánh sáng ..!!
khai nguồn …
ngày không khoan thai trôi đi ngày
luôn râm ran niềm nỉ non thê
thiết dung nhan ta đo theo từng
bước đi cây kim giây ước mơ
ta sôi theo từng ngọn lửa tình
đời hạt bụi “ ta” sẽ bay về
“ nhau “ ơi ??! chuyến đáp ta sau cùng
là huyệt mộ hoa trái nào ta
rơi lại hỡi rừng cây nhân gian ..!?
đường anh đi lắm oai phong chân
anh đi nhiều bi thiết bàn tay
anh ngón nào gây mưa ngón nào
cho nắng với đời ta luôn quạnh
hiu với tình ta nhiều tẻ lạnh
chân trời anh có gì ngõ buồn
em lã đợi từng sợi mây bay
đi có lời nhắn em mưa nắng ngày
qua đã là tiếng than van em
hỡi tháng năm biệt mù tăm tích
làm thơ em bung mạch khai nguồn ..!!
chuỗi tràng hạt !!
em ngất đi hơn một giờ lúc cao
điểm đại dịch ma quái đó dàn dựng
lúc loài sa tăng soạn kịch bản tung
chưởng tiêu diệt nhân loại em tỉnh dậy
em nhìn tượng phật tượng chúa như chỉ
là xi măng trời ơi thế giới trở
thành rừng hoang dã em hầu như không
tin vào con tim và khối óc anh
nữa rồi anh ơi anh ơi phương trời
xa anh sao khỏi sa lưới vướng rọ
anh ơi anh ơi dù hận tình nhưng
cũng xót tâm nát can vì em tín
nữ vì em là tín nữ kể từ
ngày anh đi tàu anh khuất bóng nhưng
em mãi một đời nhìn mây đen bay
mây đen vần vũ khiến em khôn nguôi
hận anh dù tay lần chuỗi tràng hạt !!
NGUYỄN LƯƠNG BA Sinh quán Thừa Thiên Huế. Học tại trường Quốc Học Huế và Chu văn An Sài gòn. Khóa Sư Phạm 2 năm tại Đại Học Đà Lạt. Chủ trương tờ Hành Động(1965) ở Huế với những người bạn: Tôn thất Lập, Lê văn Ngăn, Nguyễn phú Yên, Trần văn Hòa…
KHAI BÚT ĐẦU NĂM
Đầu năm lễ Tết khác thường khi
Quen lệ sáng nào tôi cũng đi
Đi để dẫn thư tinh thể lực
Đi mà tống khứ muộn sân si
Sống thân này đây hờn gia tản
Sống đời lưu kiếp thẹn nam nhi
Khuây khỏa bốn mùa thi vũ họa
Họa chăng một ngày cổ lai hi
CHÂN DẤU EM NGÃ SÁU
Xưa kia tôi đứng dưới cổng trường
nghe ầm động những bước chân
em về trên lối hành lang
dọc dài một màu xanh nước vôi
tôi lại đứng bên kia bờ học xá
nghe mặt đường đen dính một dấu chân
dấu chân còn mang nhiều tích truyện cũ
kể dài trên phiến đá băng
em lại về trên con đường dốc đồ
ngã sáu nơi cà phê hẻm sâu.
ĐÊM VƯỢT BIÊN Ở PHƯỚC TỈNH
Khi anh hiểu được thì buổi tối
đã òa xuống như cơn lũ đột
nhiên và nào ngờ, ngồi bồng bềnh
trong căn nhà xụp anh chờ tiếng
chèo khua ra cửa biển nghe giòng
máu chảy òa vỡ tích tắc tích
anh thì lúc đó đang chạy trên
cánh đồng tối sẫm màu đất lạ
sao mà thôi nổi nhớ nhung sao
mãi vu vơ tận cùng lúc đó
cứ ngỡ là mắt em đưa anh
ra xa đến nổi trong căn nhà
xụp anh chờ tiếng chèo khua ra
Tự nhiên anh bấm ngọn đèn cố
tìm một chữ S . Chữ S ở
cuối tận như bàn tay anh vẽ
vội nét chân dung hải hành và
như mũi tên vụt bung ra đâu
còn kịp để nhìn thấy hơi thở
em ở cuối những đợt sóng lăn
tăn, tấp gọn vào lòng yêu ái
nhũng ngày xưa con đường ngã sáu
saigon anh cứ nhìn tượng Phù Đổng
nói rằng anh cũng biết hóa thân
Lên non xuống biển …à mà thôi
Mà thôi em ạ để rồi đốt
lên ngọn lửa dù ngọn gió đã
đổi chiều như ruột rà đất cát
biển rộng núi cao như em tựa
cửa đọc thầm mãi lời Thánh Ma
thieu ( Mathieu) vọng mãi ngàn
đại dương nơi anh chờ tiếng còi
để lên đường mà chắc rằng chả
có ai đợi ở sân ga mà
chắc rằng câu chuyện huyền tích đón
đợi giấc mơ mãi sẽ trở về
giờ ngồi đây cũng bình dị như.
NHỮNG GIẤC MƠ CÒN LẠI CỦA HOÀNG HÔN
Gửi nhà thơ Khế Iêm
Những ngày tháng đi xa cát bụi
là con người người đến và người
đi người ở lại cho nhau cát
bụi buồn vui than thở những ngày
xa ngái lượn lờ giấc mơ cũ
kỷ cũng buồn vui than thở những
ngày tưởng nhớ hồi ức lượn lờ
một ngày nửa đêm không ngủ cứ
vươn tới ôi đời còn lại hoài
thao thức cứ nhớ tới xóm làng
lởn vởn muốn ra khỏi xóm làng
đó để đi về cái giấc mơ
miệt mài cứ tưởng tuổi tác già
nua ngày tháng là gì ngày tháng qua
đi ngày tháng bừng lên ngày
tháng âu lo ngày tháng lao lực
ngày tháng cô đơn ngày tháng
bệnh tật ngày tháng già nua ờ
ợ…còn gì nữa đâu (hát theo
điệu Chầu Văn ) rồi ra ngẫm nghĩ
tháng năm cũ kỷ những mùa trăng
soi những mùa nước lũ bến đá
bờ sông bơi ếch bơi ngửa ghẹo
gà cô gái giặt mền giặt chiếu
cười cười nói nói thật là vui
vẻ một ngày đó là con chi ?
(đọc theo lối bài chòi) rồi thì
thời gian nào hay hoàng hôn rũ
bóng đường đời xa xăm thời gian
mờ mịt chống gậy hò lê hò
lê ráng bước theo con dốc đổ
mùa dã quỳ vàng lọc cọc chân
xiêu ôi đẹp làm sao bước theo
con dốc tuổi già hổn hển một
mai còn nhiều bước đi hoàng hôn…
XUÂN THỦY
BÀI THƠ CHO NGƯỜI TÌNH CUỐI
31/1/2022 (Quà sinh nhật cho em)
Anh không muốn làm thơ tình nữa
Vì điều đó có lẽ thật vô nghĩa
Đã bao mùa xuân em không còn hiện diện
Và thế gian từ đó cũng chẳng còn ai
Tử tế với anh ru anh giấc ngủ say này
Đôi khi nhớ mà sợ em trách mắng
Nhưng nỗi nhớ em làm anh dịu mát
Trước sức nóng của mặt trời
Trước cái ác của thói đời hèn mọn
Đêm nay làm sao anh ngủ được
Nếu không nhớ em người tình
Đã bỏ anh đi không lời từ biệt
Em có còn nhớ anh không
Anh cứ vô cảm trước lời em nói
Như cố hiểu em bằng trí óc
Của đứa trẻ mới chào đời…
Yêu em người tình cuối của anh
Đã đến đây làm anh khóc hằng đêm
Trong lời Ru em ngủ giấc thiên thu
Biết còn ai nói lời yêu anh
Mà anh có thể hiểu được…
Giờ đây anh chỉ còn lại nỗi nhớ này
Làm tri kỷ trong từng hơi thở thừa
Cõi lòng dịu vợi ôm em được chết cùng em
Chỉ mong anh không còn trong cõi vắng
* Văn Học Mới số 22 & 23 Tháng 2 Năm 2023
Tranh Sen Hồng – Tác giả Phan Anh