TUẦN THƠ 27: LẠC NGOÀI ĐÊM

Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@tintho.net


 


Vương Ngọc Minh 

THỨ HAI

dưới mắt khu phố đang chìm
sâu vào màu trời thảm đạm
sương xám và heo may tím
phủ. tiếng đàn bà rú thảm

đỏng đảnh chỉ chực mê đắm
và rồi bay tư thế câm
đầu đông, chữ- nắm hổ lốn
rải xuống không đầy sáu tấm

ngày đéo gì ngày đến lạ
vụt ngang tôi tuyền người cũ
ánh nhìn họ ngang mắt cá
giờ lổ chổ khắp giấc ủ

dây tôi cầm dây xích chó
trong đầu không cả một chữ
sống đây tợ sống lấy có
vậy mà hở chút “bỉ thử

con mèo bộ lông nâu sòng
nó lấm lét trước chiếc bóng
như thể chờ tôi chực ngáp
thì cắp linh hồn tôi phóng
vào cuộc lữ cuộc nghi ngại

những má hồng giờ xa ngái
tôi xua con mèo “mày đi
đi để tiếng gà xưa gáy!”.


LẠC NGOÀI ĐÊM

thoạt đầu khắp người ngứa ngáy
bật dậy rời khỏi giường (chiếc
giường chỗ ngụ cư lạc loài
về đêm!) rón rén tôi ra

mở hé cửa tuyệt đối chịu
trận đứng nép bên trong ngưỡng
cửa dỏng tai tôi nghe rõ
ràng có tiếng hai người đối

đáp hễ người này hỏi “nào..
đói chưa nào.. chơi chưa nào?”
lập tức người kia hô lớn
“ối.. cứt.. cứt hết!” cứ thế

hễ người này hỏi người kia
hô lớn tò mò tôi liều
chường hẳn mặt khỏi khung cửa
đảo mắt dáo dác ngó ngoài

hành lang ngó chung quanh tôi
(tuyệt đối!) chả có ai cả
còn đương hoang mang bất thần
tai nghe chuỗi tiếng ho (ho

sao như giựt giọng!) cố lắng
nghe thì chuỗi tiếng ho nhỏ
dần.. nhỏ dần ngoái lui ngó
trở vô buồng a có người (!)

ai đấy hiện đang nằm trên
giường (chiếc giường chỗ an trú
hời hợt của tôi!) vội xoay
phắt 189 độ

tôi sẽ sàng đến bên giường
ghé mặt sát xuống cốt nhận
chân kẻ hiện đang nằm trên
chính chiếc giường mình (chiếc giường

chỗ ngụ cư chắc chắn của
hương) là ai cũng may do
gã ngửa mặt hai mắt mở
thao láo thoạt vào tôi nhận

thấy đấy một gã đàn ông
hoàn toàn xa lạ (chẳng rõ
tông tích và từ đâu lạc
tới mà trần truồng!) hết sức

kinh ngạc mồm tôi bật lảm
nhảm “không thể thế được.. không
thể thế được!” ô kia toàn
thân gã đàn ông phát liên

tục giật nẫy sự giật nẫy
nhìn lúc thì cong vòng người
lúc thì tưởng chừng gẫy gập
chiếc giường run lên bần bật

như thể gã đương lạnh lòng (!)
mồm gã ngoác rộng rên rĩ
tiếng rên rĩ hệt tiếng con
cuốc nghe cực u uất “nhớ

nước đau lòng con quốc quốc
cứ thế tiếng rên rĩ kéo
dài bất tận hai mắt tôi
trố luôn ba bốn phút tợ

đứng tròng gã đàn ông bất
đồ trở người xấp mặt xuống
giường (chiếc giường chỗ ngụ cư
chắc chắn của tôi!) hai mắt

lại trố hết cỡ gần xây
xẩm mặt mày khi tôi tận
mắt thấy nguyên lằn dao chém
sâu hoắm hằn ngang lưng kẻ

hiện đang nằm trên chính chiếc
giường mình (chỗ ngụ cư chắc
chắn về đêm!) nom máu hãy
còn rươm rướm đỏ tươi ngạc

nhiên lẫn sợ hãi tôi bưng
mặt cào bỗng một tràng cười
đầy vẻ sảng khoái từ đỉnh
đầu tôi chụp xuống vang vang

dội vô tai nghe lanh lảnh
càng tá hỏa hơn nữa bởi
tôi phát giác ra người hiện
đang nằm trên chiếc giường mình

(chiếc giường chỗ ngụ cư chắc
chắn về đêm!) hóa chẳng ai
xa lạ mồm há hốc tôi
kêu lên “ê! Minh” và xởi

lởi “ôi mình tưởng cậu đã
chết mất xác ở xó xỉnh
nào rồi chứ.. mà này.. giờ..
cậu có thực không? hử.. Minh..”

một gợi ý: tôi viết cái
này một mạch lên tường face
book khi đọc giữa các dòng
chữ đừng quá đa nghi cũng

như hời hợt hoặc hi vọng
bất kì điều gì!


LỜI NHÀ THƠ

.. một mình âm ỉ đêm chầy
đĩa dầu vơi nước mắt đầy năm canh*

mỗi người một số phận
tôi nhả vào hư vô
một miếng lớn sân- hận
mong lòng lắng như hồ

suốt đêm mưa rả rít
cứ vẽ lúc tim ngừng
đập- lũ gián diện bích
giữa khói ám. một lưng

hễ tim đập- thảng thốt
đếm tiếng chân quỉ bước
bưng hủ đựng cốt tôi
chốc chốc nhẩy dựng- hí

đất nghe trời đãi bôi
mỗi người một phận số
hễ tim ngừng đập lại
vẽ ở mỗi mảng tối

giọng đàn bà the thé
hỏi “gì?” quả buồn hơn
khi đêm con cú chẳng
lên lời xoải cánh chả

cất nổi tợ bị ếm
đường bay chao đảo- ôi
người cầm giữ hơi thở
tôi (có phải nàng thơ!)

dưới giọng nói rả rít
hay giọng gió ở đầu
bãi tôi moi lồng ngực
lôi quả tim bầm giập

gieo người nằm sấp ngoài
mộng nhiễu hương sáng tỏ
hơi đàn bà tràn ngập
trở mình mẩy đặng ngã

giá mùi xác chết phân
hủy nghe nói kèn đưa
ma (rền!) vang liền ba
ngày khói nhang dậy khắp

mỗi người một số phận
chắc cú!


VÀO ĐẦU CỮ ĐÊM

hốt ném một số chữ
vào trời đất (hết sức
chung chung nhưng xin lỗi
bời chính tôi còn không

biết các chữ ấy chữ
gì (!) vừa lọt khỏi mồm
chúng lớn như thổi mạnh
mẽ vây quanh chỗ tôi

ngồi chả khác đám vệ
sĩ canh lăng tẩm đền
đài!) trong lúc ném số
chữ sống vào trời đất

bất thần tôi bị trượt
lăn hết sức chung chung
tuy nhiên lại kéo theo
vô số các chữ chết

(khác!) hiện tại tôi cùng
hết thảy các chữ đã
chết có còn sống nhăn
có chúng tôi nằm dưới

đáy hố thẳm những tưởng
chả cách gì gượng dậy
thì từ bốn bề tôi
nom thấy hết thảy các

chữ sống dậy (một cách
cực mới mẽ!) chúng vực
tôi lên đồng loạt chúng
tôi đi đi lại lại

hết sức chung chung khiến
cá nhân tôi phát chóng
mặt (hoa mắt!) mặc dù
giữa bóng tối dày (đặc

dưới hố thẳm!) tôi vẫn
có cảm giác mình với
bổn phận phải tiếp tục
ném cho hết số chữ

hễ vừa lọt khỏi mồm
lập tức chúng lớn như
thổi (cực mạnh mẽ!) vào
trời đất để chi (!) thực

ra một khi đã xem
cái chết nhẹ tợ cọng
lông chân thì có ném
đi hết các cái mới

hòng có lại được các
cái (khác dù rất chung
chung đi chăng nữa!)


BẢY CHỮ TRƯỚC HOLLOWEEN!

kẻ đồng hành với tôi, cũ càng
cho đến nay chưa hề than vãng
gã tiền thân- tiên sư bố anh
đeo đẵng chi (!) sao chả bổ báng

chốc chốc thì giật mình ngó mông
số phận hai bên phải/ trái
trên lưng. trước mắt miệng lỗ cống
ngay đỉnh đầu lỗ thủng tê tái

tâm trống hoác tức, mới giở chứng
má đỏ mỏ xanh vào u tối
còng lưng chịu làm kẻ gánh trứng
đổ sông, mãi không dợn bức bối

như tôi ấy- những chữ cơ nhỡ
đặt khẳm mũi tàu vô căn cớ
đợi tận vong đốt tiễn tống gió
đêm còn nghe trốt lật, trở. mớ

về sau xảy sự cố trân trối
chữ nghĩa choáng đã đành, còn tôi
vuốt mặt xem chừng chỗ ảo vọng
bệt máu vẫn tươi hay đã ối

hóa chuyện gì (!) thời gian liếm sạch
– loáng, sau trước tôi một kiếp mộng
mai đầu thai trở lại tách bạch
đâu, giữa em- biển cả- trời rộng

tôi gỡ tôi ra thế bị động.


ÂN SỦNG THÁNG MƯỜI

.. tặng hoàng ngọc tuấn.

dậy ngồi kề cửa sổ
đối diện con đường cái
trong đầu với nhiều ổ
bánh mì thịt sài gòn

nom mỗi ổ bánh mì
thịt sài gòn một hình
hài mà mỗi tôi biết
hình hài nào nguyên vẹn

hình hài nào gần tan
nát tôi sống đến nay
gần cuối đời sống nhờ
các ổ bánh mì thịt

sài gòn luôn hiện hữu
trong đầu trên con đường
dài da mông em trắng
tợ bông bưởi ngày ngày

nuôi dưỡng trí nhớ thăng
hoa kìa hừng đông đã
rạng tôi đỏ da thắm
thịt kề bên cửa sổ

tổ cha bây việt cộng
đeo chi khiến nhiều ổ
bánh mì thịt sài gòn
mang mang và nỗi nhớ

em nơi tôi hiện hữu
thật mà như cổ tích
những ngày cuối tháng Mười
dậy ngồi kề bên cửa

sổ đối diện con đường
cái trong đầu đột ngột
vẳng chuỗi tiếng cười của
nhiều ổ bánh mì thịt

sài gòn ngó lên bầu
trời còn thấy vầng trăng
non tôi ưng ý lắm
bởi nó thực tuyệt hảo!


EM

nghe nói về em
nào kim tiền/ con
chồng mấy lượt trở
về lại buồng tôi

vẽ chân dung em
biết là chống lại
sự lo (nghĩ!) chỉ
tổ càng thêm lo

(nghĩ!) vẽ vừa xong
tôi co chân tống
vào câu chuyện bao
đồng về em nào

kim tiền con chồng
mấy lượt một đạp
thực chẳng may lúc
co chân tống gấu

quần xách lên tất
lòng rơi ra nom
tất lòng một màu
trắng (bạc!) thay vì

lo (nghĩ!) viển vông
tôi cảm thấy yêu
tất lòng mình hơn
bao giờ lúc đấy

ngoài vịnh san fran
cisco bầy hải âu
bị thi sĩ pab
lo neruda

vặt trụi lông chúng
nhốn nháo căng thẳng
thấy thương quá một
phần câu chuyện về

em nào kim tiền
con- chồng mấy lượt
tôi nhắm không khéo
chuyện (tình cảm!) cá

nhân bao lâu nay
chôn chặt sẽ sống
lại sẽ lan nhanh
nơi nhân gian tương

truyền như điên như
khùng phát cứ hỏi
tới hỏi lui “lấy
chồng sớm làm gì..

ngày/ giờ em nào
kim tiền con.. chồng
mấy lượt..” bất thần
ngó sang bên kia
(bờ thái bình dương!)

một thế giới khác
tôi thấy trên khắp
bức chân dung em
các con bồ câu

đang yêu nhau. đấy!


MỘT CÁI KHÁC

tôi không biết chuyện gì
sẽ xảy ra giữa tôi
và cái ngáp vặt của
chú sóc nhỏ nhưng rõ

ràng khi đó tôi thấy
vạt nắng đã vơi nhưng
vẫn đổ lên mối sầu
đeo (bám) suốt bao năm

nom tôi cực đìu hiu
chuyện chú sóc nhỏ ở
đây câm nín chả nói
làm gì nhưng phần tôi

(xin hãy nhớ rằng tôi
vẫn còn là âm bản
trong thẻ nhớ của chiếc
máy canon cũ!) và

quả tồi tệ cứ phải
luôn mồm nói “không.. không!”
chứ không sẽ quên mất
mình hiện hữu như một

thực thể trên đời (sống
động hay không khoan bàn!)
hơn nữa giữa tôi và
cái ngáp vặt của chú

sóc nhỏ chả biết rồi
chuyện gì sẽ xảy ra
nhưng phải nói do sự
câm nín của chú sóc

nhỏ tôi mới biết mình
vẫn còn là âm bản
trong cái thẻ nhớ của
chiếc canon cũ (yah

thực tế thì chuyện ở
đây như thế rõ ràng
chả đáng nói bởi sau
trước tôi đương nhiên vẫn

còn là âm bản trong
thẻ nhớ của chiếc can
on cũ hãy nhìn phía
sau lưng tôi đi một

vạt nắng đã vơi nhưng
vẫn đổ lên mối sầu
đeo (bám) suốt bao năm
nom tôi đìu hiu. cực!


GẦN HẾT THÁNG BẢY!

một tay bưng cằm một
tay chống đất cho người
xoay vòng vòng tợ quả
bông dụ cái điện thoại

chính phủ tiểu bang cấp
cho người lợi tức thấp
cơ nhỡ hòng có cái
gọi xe cứu thương khi

té ngã chốc chốc ré
lên lúc đổ xuống tôi
ngồi ngay ngắn xem tin
tức trên đài truyền hình

địa phương số 7 coi
như không có chuyện gì
vừa xảy ra (cái điện
thoại chính phủ tiểu bang

chưa hề ré lên tôi
chưa hề một tay bưng
cằm một tay chống đất
cho người xoay vòng vòng

tợ quả bông dụ!) ngoài
đời thường người đi làm
kẻ đang thi hành công
vụ tôi trôi giạt sang

đây sinh sống được cho
một quốc tịch mới với
đầy đủ phẩm cách của
một con người được bảo

vệ tuyệt đối bởi luật
pháp/ cảnh sát vậy mà
ngày/ tối tôi đi ôm
đầu (giữ lửa!) nghĩ về

cái chỗ gọi là việt
nam quê nhà/ chỗ đã
thẳng tay ruồng rẫy xua
đuổi tôi hết sức tàn

tệ (sự suy vi nghĩ
hơn cả những người việt
hiện đang sống tại việt
nam!) lẽ ra tôi không

nên quan tâm chuyện chuyển
lửa cũng như nghĩ ngợi
nhiều về việt nam cái
chỗ gọi là quê nhà!)

nom tình cảnh tôi ngồi
xem tin tức trên đài
truyền hình địa phương số
7 coi như chẳng có

chuyện gì vừa xảy ra
lòng không khỏi ngậm ngùi
trong tay sẵn điện thoại
chính phủ tiểu bang cấp

cho miễn phí tôi bấm
số gọi vào đài truyền
hình địa phương số 7
còn “ú ú ớ ớ”

thì nghe họ trả lời
“cảm ơn ông quan tâm
hiện chúng tôi vẫn đang
loan tải các tin tức

trên thế giới cũng như
địa phương và trên cả
nước hiện bây giờ thì
chưa nghe thấy động tĩnh

nào về việc đàn hặc
donald trump!”


Ở SỐ 255 ĐƯỜNG WOODLAND

tiếng dộng cửa “ầm! ầm!”
ngay phía cuối đường lớn
tiếng chó sủa cứ cách
khoảng 2 giây thì đồng

vọng tôi choàng dậy đẩy
cửa thò đầu ngó ngoài
hành lang không một bóng
người dáo dác một đỗi

mồm càu nhàu tôi nằm
vật xuống lôi tất cả
có được trong tủ lạnh
bỏ lên đầu nằm thò

mặt vô bồn rửa bát
hét lớn (chuyện bữa nay
biết bữa nay!) ngay phía
cuối đường lớn tiếng chó

sủa cứ cách khoảng 2
giây thì đồng vọng bây
giờ lại còn lóe lên
những ánh chớp màu cam

chúng xuyên thấu qua thân
hào kiệt thì ít khi
uống rượu trong nhà nên
tôi nhìn thấy rõ ruột

rà tua tủa hệt râu
hùm quấn quanh vách tim
dùng miếng miểng chai cực
sắc tôi cứa từng cọng

râu hùm ruột rà đổ
tháo ra cả khiến chung
quanh sữa tươi hóa đất
sình nhão nhoét nhưng qua

một lát sình đông đặc
ý nghĩ tôi mọc lại
tươi nguyên trên đấy đàn
bà vùng đất phương nam

ở họ biểu hiện thực
rõ nét sự sinh sôi
nẩy nở vô cùng mạnh
mẽ tôi nằm chờ nghe

phương nam sấm sét tiếng
dộng cửa “ầm! ầm!” trong
muôn vàn âm thanh chát
trầm bỗng dưng nhớ về

cố quốc ôi biết bao
người còn chìm đắm giữa
khốn quẩn tăm tối mãi
lúc này tôi mới nhận

rõ giá trị của việc
làm nhịp cầu nối nên
hào kiệt ít khi uống
rượu trong nhà!


BUỒNG CHUỐI NÉM QUA

tặng vương bích ngọc.

thơ hệt nỗi đợi vớ
vẩn xuất hiện (hành động!)
bất kể đêm ngày vậy
đấy- thơ vừa lướt qua

mặt tôi nửa mơ hồ
lại như nửa một thực
thể tôi có chả cảm
được gai ốc cũng dựng

cả trên da bấy giờ
giá có quả xúc xắc
tôi sẽ gieo theo đoạn
nhấc hai chân bước vô

tình hay hữu ý quả
xúc xắc ngửa mặt nào
(mấy nút!) cũng cam miếng
thịt giữa lồng ngực tôi

dưng rớt một miếng lớn
kèm theo vận xui nhỏ
nhìn lại lồng ngực may
tôi thấy người ta giờ

thực mơ hồ bất kì
ai (!) hễ ngoái lui chỉ
là sự ngẫu nhiên cá
nhân tôi (thơ!) rồi ra

chẳng để dấu vết (gì!)
bởi hậu quả tôi bước
một bước xem chừng một
làn gió lạnh tạt ngang

(thơ vớ vẩn vậy đấy!)
muốn nhấc khoảnh quá khứ
cứ cục cựa (than!) miết
bên lòng ném vào cửa

giữa mà màn đêm thì
đang ngồi gặm miếng thịt
giữa lồng ngực tôi rớt
xuống (màn đêm ngó tựa

lão già queo quắt!) vừa
ngước mặt lên liền trông
thấy bố tôi- vâng- đúng
bố tôi (thực chẳng cách

chi giải thích nổi!) em
Ngọc!


 

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

MỘT VÀI KHÁI NIỆM VỀ THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT

MỘT VÀI KHÁI NIỆM VỀ THƠ TÂN HÌNH THỨC...

CHÙM THƠ ĐẠT GIẢI THƠ TÂN HÌNH THỨC 2007

Nhà thơ Trầm Phục Khắc lại để ý tới vấn đề ngôn ngữ thơ. Anh cho rằng bài thơ Những Tòa Nhà gần với ngôn ngữ thơ tân hình thức hơn cả, còn các bài khác vẫn còn là ngôn ngữ trừu tượng (có thể là cả nội dung nữa) của thơ tự do. Nhưng thế nào là ngôn ngữ thơ tân hình thức? Ngay nhà phê bình Đặng Tiến cũng từng đặt câu hỏi: “Cao đẹp thay dụng tâm đưa lời thường và đời thường vào thơ. Khốn nỗi, đời thường, ai biết là đời nào?” Ngôn ngữ đời thường chính là phóng chiếu từ những câu nói và sinh hoạt đời sống thường ngày.

TUẦN THƠ 44: 7 NGÀY

Xuân Thủy BẢY NGÀY để quên một cuộc tình đã cũ hay...

THƠ NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG

THƠ NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG __________________________   NHỮNG NỤ HỒNG CỦA MÁU Bài thơ...

TheraPoetry: The 5-Point Healing Properties of POEMS

The 5-Point Healing Properties of POEMS Have you ever found...

10 HUYỀN THOẠI VỀ SỰ SÁNG TẠO

When we try to help others, they consider us enemies. But we can thank them because, through them, we can know the nature of each person. The Wuhan Virus helps us to recognize the good and the bad, to rise above both to retain our human affection. Thanks to that, new love arises. Hopefully.

Related Articles

VỀ MỘT NỖ LỰC LÀM MỚI THƠ VIỆT

Trong thư của ông Khế Iêm gửi cho tôi, nhân việc hay tin GS Hoàng Ngọc Hiến qua đời, nhớ lại lần gặp GS Hoàng Ngọc Hiến ở Mỹ, ông viết: “Tôi còn nhớ anh (Hoàng Ngọc Hiến - VG) nói: "Thơ khó nhất là tạo ra được tiết tấu, mà các anh gọi là nhịp điệu". Tôi vẫn nhớ tới bây giờ, và lúc đó, tôi nghĩ, chỉ một câu đơn giản thế thôi là biết anh hiểu thơ hơn ai hết”.

VIRUS VŨ HÁN VÀ TÂM TƯ SẦU MUỘN

When we try to help others, they consider us enemies. But we can thank them because, through them, we can know the nature of each person. The Wuhan Virus helps us to recognize the good and the bad, to rise above both to retain our human affection. Thanks to that, new love arises. Hopefully.

HỘI HỌA HIỆN ĐẠI

Clement Greenberg (born Jan. 16, 1909, Bronx, N.Y., U.S.—died May 7, 1994, New York, N.Y.) American art critic who advocated a formalist aesthetic. He is best known...