THANH XUÂN

Thanh Xuân là một dòng thơ thuần phác, với ngôn ngữ vần điệu truyền thống, chưa vướng bụi trần. Bụi trần ở đây có nghĩa là những trăn trở của chữ nghĩa, như hai tập thơ tự do và tân hình thức sau này, Dấu Quê và Thơ Khác.


Tan Hinh Thuc Publishing Club
Email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com
Santa Ana, CA 92706
World Wide Web Site
http://www.thotanhinhthuc.org
© 2016 by Tan Hinh Thuc
All rights reserved
Cover art by Thái Tuấn
khế iêm
THANH XUÂN
thơ
chủ trương xuất bản
trầm phục khắc, lưu hy lạc
tạp chí văn xuất bản
1992
Cover design: duy thanh, thái tuấn
Printed in The United States of America
Khế Iêm
Library of Congress Control Number:
2016915372
ISBN-13: 978-0-9885096-9-6


“Thanh Xuân là một dòng thơ thuần phác, với ngôn
ngữ vần điệu truyền thống, chưa vướng bụi trần. Bụi trần ở
đây có nghĩa là những trăn trở của chữ nghĩa, như hai tập thơ
tự do và tân hình thức sau này,
Dấu Quê Thơ Khác.”


ĐỌC TRÊN ISSUU

Bạn đọc có thể đọc trực tiếp hoặc đặt mua sách, báo
đóng góp, thơ, tiểu luận xin Gửi về Diễn đàn hoặc Email về Ban Biên Tập 
Chân thành cảm ơn!


Thanh Xuân


mong

Chống gậy trông đồi hoa
Hỏi thăm về quê nhà
Áng mây màu cước bạc
Cảnh trời muôn dặm xa


 

gửi Lão Tử

Thong dong về non xanh
Ngày hư hơi gió lành
Quán không lòng mong tưởng
Một chòm mây mai danh


 

rất nhỏ

Một cuống mắt non
Khơi sầu thiên cổ
Một chút duyên con
Nằm trong loang lổ

Không mất không còn
Hồn thu rất nhỏ


 

chết

Chết giữa rạng đông
Chạy rông bãi mộng
Mặt trời rất rộng
Như bông mênh mông

Lấy mùa xuân không
Vùi trong hoe nắng
Gánh về đằng đẳng
Một vai viễn vông

Chết ở đầu sông
Thấy đồng lửa bỏng
Một hầm gió hỏng
Một cóng mây giông

Chết giữa rừng chông
Chết ở đồi thông


 

từ biệt

Có dòng sông
Ngủ mãi
Trong hầm mộ
Có biển rộng
Tắt
Nơi khe sâu
Con sư tử
Nằm vuốt
Sắc
Gió
Để ngày xanh rơi vào miệng vực
Một cành non
Mọc
Giữa rừng độc
Ta tàn hơi …


 

tin báo

Những người đưa ta từ bao đời trước đến
Những người chôn ta từ bao đời sau về
Âm binh…

Cơn gió nào thổi tan lời nguyện
Con sói về ăn những mảnh trăng
Bên cõi người một hồn nắng tuyệt
Có tiếng cười ở giữa lòng chăng?

Tin báo rằng mặt trời đã tận
Trái đất là một thoáng lửa trôi
Một mùi hương của trần gian hóa
Đã cuốn theo một lũ ma rồi.


 

tắt

Chờ đợi
Mất hút
Lặng lẽ
Lá rơi trong khoảnh khắc
Ẩn mật
Mộng gõ tăm tối mắt rộn rã
Thoảng đưa hương ngâu thôn đời xa
Thõng tay giữa chợ
Gió háo hức
Mang máng nhớ đất trời chật chội
Vội vã
Quát tháo
Lửa dìu dặt
Chõng tre ngơ ngác ngó quanh quất
(Cứ khuấy mãi bùn ao đục
Chẳng hiểu lòng như một chốn mơ)
Tắt ký ức
Và sáng
Bụi
Hôn ám
Để ngỡ con đường dẫn về nẻo trọ
Ngỡ dòng trăng là chuyến đò trôi
Và trăm năm
Chìm
Trong khung hẹp.


 

vô đề

Lũ chim chóc đóng băng trong không
Và tháng ngày trôi bồng bềnh trên đất
Thầm thì mãi
Những chiếc lá câm nín nói
Mắt tối

Ta đánh mất tiếng người
Chìm nổi
Ôi bước chân xanh
Thổi tròn mầm gió nhú
Ngồi đợi hoài khói tro mãn du

Xây xẩm chiều
Chôn cánh độc
Lòng lơ đãng biếc.


 

trăng ở bataan

Ngửa cổ hát run mắt
Trăng ẩn quanh đồi rong
Chợt nghe lòng ố mục
Mây rú trong mù không

Ta hú nơi rừng quạnh
Chân khóc mặt ráo hoảnh
Vợ con phố đời mất
Ngàn lau trôi tóc tranh

Dĩ vãng ngực núi ngáp
Lời mi hoen áo xưa
Lối ngược đá trâng tráo
Chông nhọn nhan sắc hỏng

Người lạ xứ sở lạ
Điêu khắc gió quê xa
Lệ ướt tím liếp trống
Ngồi chong khoang khói qua

Bataan, May 05. 89


 

tình

Chiếc mặt nạ động đậy
Trong đôi mắt của con rối
Cánh cửa đóng
Tôi tỏ tình với nỗi ẩm mốc
Sợi khói điên trên môi

Những chiếc lá quay vòng tròn
Hôn tóc đá
Những chiếc lá cứ quay vòng tròn
Giọt nước trên mi em biếc gió

Tình yêu nóng ra
Biển nắng lục.

Sungei Besi 1988


 

mở

Phố rắn và người
Trăng mắt dấu
Đất, nhục hình câm
Vô cùng nhọn, suốt tim
Đằm đằm hắng

Không ai hôn ta trong cũi đêm
Không ma không đời, khoang lưới
Hồn đâm sầm, hầm đắng

Gọi chờ
Xưa mãi không.


 

khói

Mắt quáng gà
Hư thực, nhập nhòa hoài
Bực bội
Quá khứ dở hơi
Mẫu thuốc cháy

Nguệch ngoạc buồn, nhiều lời
Bức tường kín
Người tù, dây trói
(Tiếng nói ậm ừ rồi thoảng như
Không gượng dậy
Không động đậy nữa)

Ôi ánh trăng sao ướt trên tóc khô?
Người tình khóc
Chiếc bàn trống
Thuở hồn nhiên nụ hôn
Long lanh nến.


 

lắp bắp

Mở trang nhật báo  
Đọc mục rao vặt
Thấy có đời mình
Thấy có lặng thinh
Một ngày bặt tiếng
Phố phắt bặt âm
Chiếc ấm quai đồng
Rót ra bụi vẩn
Ở trong cửa ô
Ở ngoài ô cửa
Bước lại từ đầu
Bước lại từ đâu
Một con sẻ lạc
Bới lời linh tinh
Giữa chốn huê tình
Dở hơi tê thấp


 

chuyển mộng

Đứng không hớp một chén mây
Nằm trong thiên cổ có hay ta về
Hỏi thăm cây cối nín khe
Một chòi gió đựng mấy the nắng sầu

Lặng thinh hít bụi mơ hồ
Trong giây lâu đã đến bờ hư sinh
Thả thuyền vớt ánh bình minh
Ghé qua vô tận lấy bình tang thương

Lặng gnhe gió cuốn mặt ghềnh
Cái thân vô mệnh buồn tênh đã chìm
Cuối đời rời rã cánh chim
Mượn dòng nước bạc in lìm mà gieo

Em đi mất mộng xuân thì
Ôm thinh không ngủ thấy gì trăng sao
Hôm nao gió lọt song đào
Tình hoa thôi cũng trôi vào túi hoa

Thôi về vớt mảnh trăng non
Rồi ra giũ áo hỏi hòn sơn xưa
Nói gì nữa giữa vườn thưa
Mênh mông trời đất riêng thừa có ta

Lòng buồn nhặt cánh hoa rơi
Nghe trong nắng quái có lời kêu than
Tần ngần ngó đám mây tan
Thênh thang trên bãi sông hàn bao la

Một hôm quá bước qua rừng
Chân quàng mắt quáng thấy từng không xanh
Ngậm ngùi trong cõi vắng tanh
Nghe hơi bóng thú nằm canh nắng tàn.


 

cảnh

Gối đầu trên thềm gió ẩn tích
Mùa màng
Thở
Hồ nghi bể dâu

Ngồi trong rừng mưa bạch dương
Hoài hơi nghe thôi non nước hẹp
Mở cửa. Gõ (hang tối chưa?)
Quá khứ
Lửa
Nhảy múa
Hát. Inh ỏi thời tan tác

Lời hoa đưa thu ngoài hiên
Đành chăng khói thiêng cỏ lam.


 

nhánh sầu

Với ngày, tiếng nói là miểng nhọn
Đập vỡ những chiều xanh tóc gai
Với thời, bao nỗi mắt ẩm ướt
Ôi chăng, chảy trôi nước tất bật

Bồi hồi những trái tim đồi xa
Dập vùi chút dĩ vãng chập chững
Bình nguyên thản nhiên trong lòng ta
Lần theo ngàn sương, bẫy ương ngạnh

Thở đi, bao la thay hừng đông
Thổi ra những thương tích bầm vập
Gõ ran những chảo đời có thật
Nghe ầm vang sóng rời đầu nguồn

Đã chở tro về chôn bến nhớ
Đã ngờ trong một thoáng từ ly
Là mở ngỏ ý tình, bỡ ngỡ
Ta uống nhầm rượu hay, cơn sầu bi.


 

mưa phố Kỳ Đồng nhớ tranh Thái Tuấn

Góc phố hẩm hư hư lá hú
Gió trăm năm cào cấu nắng đêm xưa
Màu nét thở áo tơi co ro chiều cánh đồng Bắc Việt

Mắt tro xa lạnh ướt chân môi
Mắt tro qua run mật ngày mới rót
Không núi mây ngờ mưa tắt khôn nguôi

Giả cho tranh nụ cười của khói
Giả sông đồi cõi thật chông chênh
Ta giữ lại chút Thơ, chút Người của Họa
Sắc xanh hoa mờ lạ nhớ quên.

                                       Sàigòn 1985


 

mán mường

Nhè nhẹ, gieo bóng sương
Với tay tới vô thường
Quê mưa, lẻ tiếng nhạn
Líu lo lời mán mường


 

lệ

mắt khơi, giếng nước ngọc
Rong chơi, lên đồi trong
Cởi ra áo, trăng mọc
Lăm le một lệ dòn.


 

phiêu diêu

Khói nhang ngoài hiên chiều
Vẩn vơ, hoa bao nhiêu
Trôi đâu, tình vạn thuở
Bèo dâu thôi, phiêu diêu


 

tình mộng

Thấp thoáng chim bay qua
Động nghe lòng khóc òa
Hương xa, đóa quỳnh nở
Ấm êm, tình mộng là …


 

ở Bidong

Đồi
Nước
Xó thôn bạc
Trừng mắt nhớ ngày thuở tóc trôi dạt

Mộng
Thực
Biển thổi trái tim mưa

Quê hun hút
Cỏ khóc thương tích
Bổ nhói
Hôn ám rừng khói bất trắc
Hát.


 

trưa

Dốc
Nhà
Râu tóc
Xóm quê
Phố người tứ xứ

Lầm lũi nhớ mùa sóng hương nếp
Sông
Ơi chèo
Bến …

Nheo mắt trưa
Lòng mây.


 

tàn đông

Như hoàng hôn chảy, tiếng khoan nhặt
Như thời gian đắm trên môi hôn
Như cõi sắc mầm, gió căn cắt
Len lén nghe lời, mênh mông non

Giữa âu yếm lửa nến bật tắt
Âm ấm hơi rượu men tuổi xuân
Ta chải chuốt hồn, đồng quạnh quẽ
Hoa, mắt rong
Đời sông thanh tân

Đã nuốt chửng váng ngày xao xác
Đã đìu hiu từ dạo bước chân lên
Những bát ngát của chiều ánh khao khát
Những rừng câm vời vợi, tro lênh đênh

Ta để ngỏ, ao chuôm và áo ngự
Thấy bay ra một cánh thinh khôn
Nói ấp úng
Buổi đồi nhật thực
Vẫy gọi ta về, sương tàn đông.


 

thử vẽ phác chân dung một thi sĩ

Thở dồn dập phôi pha xưa mắt rối
Gió rêu
Ngày siết nhớ nụ cười đáy hồ tắt

Nắng hú
Khỏa thân người
Nhả thân trôi
Lời xẫm xanh lời
Hoài hủy nói
Khói ngốc nghếch đùa điên môi mưa

Sần sùi thổi
Ngồi man mác rong
Thuốc lá cà phê và thi sĩ.

                                Sàigòn 1986

* Bài thơ viết về nhà thơ Thanh Tâm Tuyền (vẽ chân dung bằng chữ). Trước khi vượt biên, tôi có gửi lại anh, vì biết rằng đi là đi mãi, không có ngày trở lại. Cái tâm trạng vượt biên hồi đó rất kỳ lạ, ngay cả cái sống chết cũng còn không màng nữa là những chuyện khác. Sở dĩ tôi không đề tên ông vì lúc đó, ông là nhà thơ nổi tiếng, còn tôi chỉ là một người bình thường.


 

nghe đàn

Gánh về
một quải nắng trong
Chiều ra
hít thở
cho lòng trống trơn

Thoảng đâu
có một tiếng đờn
Nghe qua ngờ ngợ
cái hờn
thâm u

Ngoài trăng gió bãi
thổi vù
Thấy ma trên núi
ngồi tu
quặn lời

Kinh xưa một lá
tờ rơi
Trăm năm hỏi giấc
mộng người
có không.


 

tự ca

Mở mắt
Nhấp nháy nghi, hồn nhiên
Rơi trên thềm, ruộng đồng chảy mật
Chưa bao giờ nước và đất thành bùn
Chưa bao giờ điêu linh là mộng

Ta khởi từ đời có thật
Chạy đi rồi về gió tất tưởi
Chiều xa chôn hờ thây ngoài non
Đợi nhau từng giờ bướm thổn thức

Dừng lại con quay quẻ may rủi
Dắt tay bước qua cầu nước mắt
Thở dài
Cười
Tiếng hùng hổ
Nhè nhẹ rừng lời buông bông lơn

Nhát cuốc
Cỏ, hẳn nhiên chết
Cho nhanh ngày mầm héo xơ xác
Vay trả ngàn kiếp muôn biến đổi
Ta ca thiêm thiếp quê mùa thơm.


 

mắt cũ

          Gửi NTV

Lây lất những
Mùa đồi
Thôi thơm môi

(Không có nụ hoa
                    nào nở trong khuya mơ
Mà tiếng ngày thoáng thở)

Khát xanh hoang phố úa
Ta
Ngậm ngùi
Ta
Ngổn ngang hoài mắt ứa xưa ôi hốc hác lời

                                            Sàigòn 1982


 

trưng bày

          Gửi PKT

Con thuyền
Trôi
Trên đồi
Nắng biếc
Thổi
Gió trắng hếu nằm phơi
Trên thảm xanh của rừng

Không có hầm đá nào để nhốt những cánh rong
Không có chiếc lá nào bám vào sợi mây
Và lửa đùa
Một tiếng âm của rắn và móng vuốt
                                       của lũ quái trên bãi non

Trăng
Hay khói
Chảy trong ngày lạ.


 

xẩm ca

Qua mái hiên chiều, khói tranh tối
Quên, bãi dâu
Chèo, lênh đênh trôi
Ta áo manh hè phố giá buốt
Tro đãi bôi hồ nghi trên môi

Ta cải trang về cõi lá úa
Run mãi run thầm, trăng sông xanh
Nghe thản nhiên bờ bến khốn nỗi
Trông dõi khêu
Lửa mùa
Cũng đành

Ai hát ru rừng mắt dã thú
Ngây ngất mưa lời như chôn sâu
Tiếng chim khóc, ẩn lánh biệt xứ
Đã tím hơi chờ bao thiên thâu

Trong giấc ma muội gió bất ổn
Đang réo tên ngàn sao ban sơ
Ta thổi tắt tàn bấc hư hoặc
Nghe xẩm ca ngoài thinh không, mơ.


 

góc trọ

Nơi gác vắng tiếng trăng nhạt
Cô độc gọi
Hiểm hóc nhớ
Lăn lóc cười mắt thâm quầng trôi

Khỏa thân đồng xanh
Khỏa thân lời
Khói ám

Ném mũi lao vào thinh không
Để nghe mùa đông đập cánh thở
Gieo quẻ bói
Tình yêu chói chan

Mặt trời hom hem trên môi ta
Chiếc ghế nói bằng ngôn ngữ điếc
Thuở hạt thóc nẩy mầm trong bọt mây
Ta thẩy đời theo con xúc xắc

Rực rỡ tóc chanh em ngày qua xưa

Quá khứ nở thành xương rồng
(Kẻ du mục không về lúc rạng đông
Để làm hề trên sàn tập
Em hóa trang chưa?)

Ta mở ngỏ trái tim
Những mối tình ương dở
Đóa hoa khóc
(Chim chóc chẳng bao giờ còn cất tiếng hót
Hay cứ cất tiếng hót
Hãy trồng lại giấc mơ, chứ em?)

Giọt nước mắt truyền ra mật ngôn tím
Những chiếc lá đi rong
Cắn miếng mưa
Ôi vì sao vì sao
Ta không thể nói với em về nụ hôn
Đã mất.
                           Bataan, June 23-89


 

rã rời

Xao xác chim từng đôi
Gối mây tình, luân hồi
Quán ngày, tan tác thở
Hắt hiu lời, rã rời


 

hoa khói

Lên non, lên non cao
Vú căng trần núm đào
Phơi mình trong gió, nở
Hoa khói, nguyệt lao xao


 

cội thề

Mắt ứa, khóe xưa lệ
Lênh đênh quên mùa quê
Ánh lòng men ly biệt
Môi hôn run, cội thề


 

mong manh

Quang quác tiếng chim thổi
Biếc trôi thân, hồn quanh
Mắt cũ, rơm già vội
Đất thai hoài, mong manh


 

như không

Xập xòe chim chóc liệng
Cỏ ngát, hoa ngoài song
Khói búp, cửa xuân lỏng
Mang mang tình, như không


 

vù xa

Ngun ngút chân đồi qua
Lãng quên tình quê nhà
Bến người, hoa bướm đậu
Khe khẽ trăng vù xa


 

thơ dại

Ném cội nguồn dưới ngàn
Mở toang tình vạn đại
Thở một tiếng, lòng tan
Gói vo thời, thơ dại


 

hồn mộng

Gác mái, con đò trôi
Chở trăm dòng, cội đời
Mắt liếc cõi mây nổi
Ngông ngang hồn mộng rời


 

phiêu khúc

Con chim biến hình
Ngoài gianh mưa
Tiếng hót
Xẩm đêm
Bẫy u mặc
Mở ra con đò xuôi mênh mang trôi

Ngủ
Khúc khích thở
Huyễn hoặc
Tha hương
Bão thân thế
Ngực biếc bát ngát lửa phiêu dạt
Tắt đi. Hoàng hôn trăng phế hưng

Thảng thốt
Cội rễ lời

Ta nghe dâu ngàn hóa bụi
Vô ngôn tự thuở nằm nôi
Có không chăng đời quỉ mị
Sao khuê vụt tắt đồi non

Trở dậy
Thấy lòng mình là đá
Thấy hồn mình là chỗ không may
Chân sa hố sinh biệt

Ngày nổi chìm
Trong
Đáy nắng xôn xao.


 

cõi vạn chiều

          Gửi LHL

Như thể khoảnh khắc của huyên náo
Trôi ngoài ngọn nguồn, thân như sương
Ta về xuân khóc bên thềm cửa
Đã biệt lâu rồi. Không cố hương

Đã hết những thời hoa nguyệt thẹn
Đã tan chưa khóe mắt buồn xưa
Nhấp môi. Nước chảy trăm dòng nắng
Có thật ngày quanh, bước cỏ thưa

Mặt trời cắn một chiếc đò lớn
Có bầy chim bỏ ra biển đông
Có ta long lanh tựa giọt lệ
Rơi hồn nhiên cùng mơ, thong dong

Ta về thóc ấm giao mùa thở
Uống hết một liều, tro cô liêu
Ô hay tóc gió chưa là khói
Để mở lòng ra cõi vạn chiều.


 

đêm chong đèn đọc thư người họa sĩ gửi từ Orleans

Sơn dầu và khói thuốc
Nụ cười tóc trắng
Ôi, mắt biếc trôi mênh mông đâu?

Trong khuya xưa tiếng đàn lẻ vướng trên làn môi hạt
                                                                        sương non
Vuốt một chòm mây ngoài ngày người nghệ sĩ nghe
                                                  thánh thót giấc mơ quá khứ
Dẫm lên tuyết bạc, quẩn quanh người, quẩn quanh ta
                                                                       vệt mờ núi cũ

Con chim sâu gọi mùa xương rồng
Lời ca buốt
Gió run tím
Ngậm cành gai cổ tích thoảng hoài thời thơ ấu qua

Nơi góc biển
Người ngư phủ già khua mái thuyền chiều lênh đênh
                                                                             sóng hát
Tần ngần điểm một màu mưa, cánh gió… xó quê lam,
                   trăng phố, Paris thu có nhớ chăng ta tiếng
                                                                 thở dài mơ hồ rêu

Ném nụ mầm vào bếp lửa, soi ánh nến thầm hỏi về đời
                                                                                 tro tàn
Tạ ơn chân dung người họa sĩ miền Orleans.
                                                                Bataan, March 89


 

lá không

Về thôi, hẳn mộng đồng xanh
Đã tan chưa hạt nước quanh mắt ngàn
Thuở lời, vọng tiếng chim ra
Đò quê, mật sóng giữa đàng lá không


 

vó sầu

An nhiên, cát bụi lên đồng
Gác khuya hắng gọi thuyền sông, bến bờ
Dội ngòai dâu bãi, rung tơ
Bóng câu đứt mạch nằm trơ, vó sầu


 

nước non

Lênh đênh biển biếc một chiều
Quanh thôn sóng rộng dập dìu khói xây
Mây trôi chở cội nắng đầy
Lỡ thân tan nhạt làm rầy nước non


 

phố người

Hú lên, thinh lặng nhánh cành
Thấy mưa bốc ngược bên thành, chốn hoa
Động mùa, khỏa cánh bay ra
Những thân trăm nẻo về qua, phố người


 

thoáng say

Có thật
Những đồng trăng cội dâu
Bến quên. Sông ngất mộng non đầu
Áo lam tốc ngược bên đồi, hú
Im bặt lời trong khuya, bỗng đâu

Rờ rẫm chiều xanh ngỡ đá xanh
Chưa hay thân thế đã tan tành
Mây trôi từ kiếp, ngàn hiu quạnh
Bước vội qua mùa, hoa sang canh

Có đấy
Ta về, quanh quán trọ
Mái ngang, mưa đắm một con đò
Chiếu mơ mắt đẫm khôn cùng, nhỏ
Và tiếng hồn run rong nước, khô

Ta chở đời lên theo khói bay
Chim ơi đứt gánh ở cung đầy
Lênh đênh mấy nỗi, du tình dậy
Thuở nhớ rừng sao không, thoáng say.


 

mù sa

Mây hôn, thơm chiều hoa
Mắt hoen bờ lệ nhòa
Xót ly biệt, hiu quạnh
Run run xưa, mù sa


 

sầu lên

Về, hoa đèn cô tịch
Lời tình đưa lênh đênh
Ỡm ờ kiếp ôn dịch
Ôm thân ngây sầu lên


 

thuyền sao

Lập lòe, đom đóm dậy
Cỏ ướt, trăng đồng dao
Bước sõng, bóng run rẩy
Bến sông xanh, thuyền sao


 

rượu sầu

Hoa trôi, hoài giang đầu
Mơ mơ thôn làng dâu
Hắt hiu, dấu du sĩ
Mênh mông môi, rượu sầu


 

hoa

Em môi không, búp gió
Em mắt không, ngàn non
Em có hay, mây đợi
Em còn, cho nắng hôn


 

và hoa

Ngắt nụ hoa hồn nhiên
Râm ran lời cỏ rộng
Vớt một cánh rong hiền
Xốn xang tình tiễn biệt


 

xuân tứ

          Gửi TPK

Lửa mắt, hôn tóc sao
Chảy và khóc
Lời kinh mưa

Như trái tim kịch, lòng co quắp
Như bất ưng chiều run phiêu linh
Như chim bay qua rừng hát huyên náo

Ta, sâm thương nguồn gió đau đớn
Bên quán xưa men rượu còn chờ
Thây man di có tiếng hờn oán
Sông cuối sông về, hoa tinh mơ

Ngăn ngắt quanh ngực núi càn rỡ
Khuya liếp tranh hồn quê siêu sinh
Ta cắn răng cùng đá gầm rú
Trong nước trôi ngoài trăng lân tinh

Soi, bỗng nhiên dòng nỗi lam lũ
Đang cuốn đi từng cơn phiếm du
Thiêm thiếp hơi gặm miếng tình cũ
Bao phế hưng ta mùa xuân tù.


 

chái xưa

Đã gãy dập tiếng hót lãnh lót
Cháy tàn môi
Lửa bếp
Đò ngang
Thổi tăm tắp hoài giấc thảng thốt
Trong sâu, ru hồi kinh hỗn mang

Như vết dao chém, cõi hung hiểm
Ta gọi run cành cơn tang thương
Nhai ngấu nghiến thời lúc ô nhiễm
Lênh đênh bao nguồn, mưa Tây phương

Từ thuở tuổi tác như đồng nát
Sương khói xây thành trăng mộ bia
Ta uống say khướt nước quẫn bách
Theo gió ra ngoài biên giới kia

Bóng núi xanh ngu bước ngây ngất
Đi về giây khắc như ma đưa
Ôi thôi ném quách thân vào đất
Ta gõ
Trầm luân quanh chái xưa.


 

phân ly

Trên chiếc ghế thời gian ngược xuôi
Ta chảy tan cùng, gió rực rỡ
Như dọc ngang tuồng chưa nguôi ngoai
Thơm ngai ngái mùi cỏ ngàn hỡi

Ta hỏi han chiếc lá, dò dẫm
Trong khói nhang chiều bên thôn xa
Bao mê thiếp giọng bến đầm ấm
Đang vỡ ra thành mây, trôi qua

Hãy ngừng khóc những mắt rừng buốt
Cho sông đêm dội về biển sầu
Nơi chôn nhau vàng cánh chim ngóng
Nghe thâm sâu mộng tình đập nhàu

Ta đánh mất nguồn thú ham hố
Run run xưa lửa mồi dậy thì
Quên lãng chứ, lời đã hoen ố
Quanh mái không hồn mưa phân ly.


 

thanh xuân

Ta tắt tiếng từ bao giờ không biết
Lúc nhìn em lồ lộ ngoài hư không
Lúc ta theo vồ vập màu chiều tà
Và chỉ thấy bụi rơi cùng nắng lạ

Ta ngây dại đến vô cùng thảng thốt
Khi sinh ra trên mặt đất đầy ưu sầu

Một bể sầu xô dạt dưới chân non
Một mảnh chiều phiêu dạt giữa mây rong

Em không thấy rằng ta là tro bụi
Và sinh ra từ một ánh trăng suông

Cùng bể rộng
dâu xanh
Thác ngàn
Cỏ nội

Ta nhẹ nhàng rảo bước vào ban sơ
Ta nhẹ nhàng khép lại cánh hoang sơ
Và rất sợ khi ngồi coi lá úa

Mà chiều rơi
Chiều rơi
Chiều rơi
Dào dạt một chiều rơi
Ta bỗng chốc tả tơi và nhiễu loạn

Trông hoa nở
Em ơi
Đời bất tận
Ta bất ngờ hủy diệt trước thanh xuân

Ta hấp hối vì vô minh lấp ló
Ngót một đời quanh quẩn trong hang sâu
Và thắp sáng hồn ta bằng ảo vọng
Chút tro tàn cũng đủ làm hân hoan
Chút nắng nhạt cũng đủ làm mê mẩn
Vì chao ôi
Một nhúm sống nhiệm màu

Tôi ngồi lại
Trên cầu xanh
Và thở hắt.


 

 

ưu sầu

Tôi ngồi lại phân bua cùng nước cuốn
Một bể hồn mù mịt khi sương rơi
Trong hiu hắt đời tan như bóng xế
Có rất nhiều bèo dạt lẫn hoa trôi

Ta bỡ ngỡ
Xiết bao
Và nghi ngại

Một cánh chiều bay tuốt
Một cánh chiều trong suốt đến bên ta

Một buổi sớm
Chim rừng bay
Nhẹ nhàng say
Ta buồn thay đi rong và đếm được
Một ít nhiều sóng nhỏ vỗ lăng xăng
Bèn xừng xộ với khoảng trời lơ đãng
Sao lôi thôi rất vội vì sương hàn
Sao mênh mông hối hả vì hương lừng
Một chút nắng vô cùng đã ló

Hãy ngồi lại nghe hơi thở tàn
Trên đầm sen vạn màu hôn ám

Em không hay một chiều tiễn biệt
Ta thổi tan mất dòng lửa đầu

Trong nôi nắng phôi pha
Dập dồn mở lại
Cánh chiều xưa
Cánh chiều xưa
Mây nước xưa

Ta lơ láo từ cội nguồn hoang phế
Và thấy đời thấp thoáng trong sông sâu

Em cứ khép một nấm mồ nghi hoặc
Ta êm đềm nằm chết giữa mây lan
Ta âm thầm uống hết bụi trăng tan
Và cô quạnh
Quay cuồng trên sông đắm

Một chút gì đã mất ngoài vô tăm
Một chút gì đã thấy ngoài xa xăm
Và em có thản nhiên cùng lạnh nhạt
Khi nhìn ta nhàu nát mộng vô ngần

Lúc trái đất bần thần không quay nổi
Là hồn ta úa chín trên đồi xanh

Ôi trái đất vui như mùa lễ hội
Thuở ấu nhi màu nhiệm trút bên ngàn
Và huyên náo của ngày xanh diễm tuyệt
Ta huy hoàng hết thở giữa trần gian.


 

thư của một nghệ sĩ ở hành tinh khác

Anh T,

Tôi mới nhận được thư của một nghệ sĩ ở hành tinh xa xôi. Lá thư không lời, không chữ, không âm thanh, không màu sắc, gửi từ một nơi mênh mông.

Một vực thẳm mới được mở ra và chúng ta đang ở lưng chừng giữa sông sâu và núi cao. Nắng và gió phút chốc đã cuốn đi những cánh đồng, đồi xanh và biển cả. Thời gian một đời người trong giây lát chỉ dài bằng một chớp mắt. Có hay không sự hiện hữu ở bên kia cõi sống?

Có một thời những nghệ sĩ điên rồ đội vòng gai và đóng mình trên thập tự. Trong khi nghệ thuật thoát ra ngoài cõi sinh diệt và nghệ sĩ với con người cũng chỉ là phương tiện để nghệ thuật đầu thai. Hương và sắc của cuộc đời là màu mỡ cho nghệ thuật bay lên. Ở nơi chốn thâm u kia và quanh ta không có dáng dấp vị thần nào cả nhưng lại có hằng hà sa số thế giới khác đang không ngừng sinh hóa.

Hiểu được cái sống là hiểu được cái chết, là hiểu được muôn nghìn cõi sống khác, là hiểu được nghệ thuật. Đó không phải là ý nghĩa của đời sống hay sao?


 

Mục Lục

 

Phụ bản Duy Thanh, tr. 13 / Mong, Gửi Lão Tử, Rất nhỏ, tr. 14 / Chết, tr. 15 / Từ Biệt, tr. 16 / Tin Báo, tr. 17 / Tắt, tr. 18 / Vô Đề, tr. 19 / Trăng Ở Bataan, tr. 20 /  Tình, tr. 21 / Mở, tr. 22 / Khói, tr. 23 / Lắp Bắp, tr. 24 / Phụ bản Duy Thanh, tr. 25 / Chuyển Mộng, tr. 26 / Cảnh, tr. 28 / Nhánh sầu, tr. 29 / Mưa Phố Kỳ Đồng Nhớ Tranh Thái tuấn, tr. 30 / Mán Mường, Lệ, tr. 31 / Phiêu Diêu, Tỉnh Mộng, tr. 32 / Ở Bidong, tr. 33 / Trưa, tr. 34 / Thử Vẽ Phác Chân Dung Một Thi Sĩ, tr. 35 / Nghe Đàn, tr. 36 / Tự Ca, tr. 37 / Mắt Cũ, tr. 38 / Trưng Bày, tr. 39 / Xẩm Ca, tr. 40 / Góc Trọ, tr. 41 / Phụ bản Thái tuấn, tr. 43 / Rã Rời, Hoa Khói, Cội Thề, tr. 44 / Mong Manh, Như Không, Vù Xa, tr. 45 / Thơ Dại, Hồn Mộng, tr. 46 / Phiêu Khúc, tr. 47 / Cõi Vạn Chiều, tr. 49 / Đêm Chong Đèn Đọc Thư Người Họa Sĩ Gửi Từ Orleans, tr. 50 / Lá Không, Vó Sầu, tr. 51 / Nước Non, Phố Người, tr. 52 / Thoáng Say, tr. 53 / Mù sa, Sầu Lên, Thuyền sao, tr. 54 / Rượu Sầu, Hoa, Và Hoa, tr. 55 / Xuân Tù, tr. 56 / Chái Xưa, tr. 57 / Phân Ly, tr. 58 / Thanh Xuân, tr. 59 / Phụ bản Thái Tuấn, tr. 63 / Ưu Sầu, tr. 64 / Thư Của Người Nghệ Sĩ Ở Hành Tinh Khác, tr. 70.


Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

TUẦN THƠ 13: NHỚ NÚI

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com & info@thotanhinhthucviet.vn

Đọc Thơ

ĐỌC THƠ Khế Iêm - Trích Vũ điệu không vần Glenn...

How to Take Care of Your Art Materials

CÁCH CHUẨN BỊ ĐỒ DÙNG CHO TÁC PHẨM NGHỆ...

ĐỌC THƠ DIỄN ĐÀN: Kỳ 1

Ở mặt kỹ thuât, bài thơ này hội đủ trung bình những điểm cơ bản của TTHTV. Về ý tưởng thì rất là một câu chuyện có thể xảy ra ở đời sống thường ngày mang những cái suy tư rối rắm giữa hư thực của cuộc sống như là choáng váng men say và hơi mang tính “liêu trai quái dị”. Qua bài thơ này tính đa dạng của nội dung TTHTV được làm giàu thêm.

TUẦN THƠ 24: CHÙM THƠ NHƯ QUỲNH DE PRELLE

THƠ NHƯ QUỲNH DE PRELLE - TÂN HÌNH THỨC VÀ OBAMA Cá và Obama chả có gì liên quan chả có gì chẳng qua màn diễn cùng diễn ra một lúc chưa ai biết cá chết tại sao thì Obama đến đem lại niềm vui hy vọng trong bảy mươi hai giờ rồi tắt ngóm chưa biết cái chết của cá và biển khơi đầy chất độc thì chúng ta vẫn phải tiếp tục sống sống bằng cách mỗi người tự chọn một con đường một tương lai chứ không phải

Related Articles

Thư gửi người thi sĩ trẻ tuổi

Ông hãy thử tự nhận với ông rằng nếu người ta cấm ông viết thì ông có phải chết mất đi không? Nhất là: ông hãy tự hỏi vào giây phút thầm lặng nhất trong đêm tối: “tôi có thực sự phải cần viết không?”. Hãy đào xới trong tâm hồn của ông để tìm cho ra một câu trả lời thâm thuý nhất. Nếu câu trả lời kia xác nhận sự đòi hỏi trong tâm tư ông, nếu ông có thê đối mặt với câu hỏi nghiêm trọng này bằng một câu trả lời dứt khoát giản dị “tôi phải viết”, nếu có thể trả lời như thế thì ông hãy xây dựng đời ông theo mối nhu cầu tâm tư ấy.

TUẦN THƠ 24: CHÙM THƠ NHƯ QUỲNH DE PRELLE

THƠ NHƯ QUỲNH DE PRELLE - TÂN HÌNH THỨC VÀ OBAMA Cá và Obama chả có gì liên quan chả có gì chẳng qua màn diễn cùng diễn ra một lúc chưa ai biết cá chết tại sao thì Obama đến đem lại niềm vui hy vọng trong bảy mươi hai giờ rồi tắt ngóm chưa biết cái chết của cá và biển khơi đầy chất độc thì chúng ta vẫn phải tiếp tục sống sống bằng cách mỗi người tự chọn một con đường một tương lai chứ không phải

Poetry ponderings from the produce section

Aug. 22—I read a beautiful poem by Alison Luterman recently, "I Confess": I Confess I stalked her in the grocery store: her crown of snowy braids held...