Poetry Journal 6
MỘT GIA ĐÌNH Khi nghĩ về gia đình mình tôi chẳng khóc tôi đã chẳng thể rơi nước mắt trước sự vô nghĩa của hạnh phúc và rồi tôi còn trông thấy người đời giờ ít ai khóc dường như mỗi người đã đem hoán đổi phần nỗi buồn thành lặng im bởi sự mất đi tựa hư không khi khoảng trống có thể là nhiều ngọn núi cao và cây cối đã mọc sâu giữa lòng đất vậy rồi một đứa trẻ sẽ không còn nói gì về ý nghĩa cùng hai ba đứa trẻ con không còn hoài nghi gì về chuyện chính mình hay bất kì một ai khác thật không có sự lạ lùng nào cả với cuộc đời #chiibooks