Jing-Jin-Ji At Ten: Urban Planning Under Xi

Ấn phẩm: Trung Quốc Tóm tắt tập: 24 Vấn đề: 5 |
Bởi: 


Tóm tắt điều hành:

  • Sự phát triển tích hợp của khu vực Jing-Jin-Ji thể hiện tầm nhìn của Tập Cận Bình đối với Trung Quốc và là một trong những ưu tiên chiến lược của ông.
  • Các tài liệu quy hoạch từ thập kỷ qua nêu chi tiết tham vọng tận dụng tiềm năng của 110 triệu người trong khu vực này bằng cách thiết kế một trung tâm toàn cầu về đổi mới và sản xuất công nghiệp cao cấp.
  • Nhiều tổ chức và thành phố phương Tây đã đóng vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ thiết kế các chiến lược của khu vực, vô tình hỗ trợ khả năng cạnh tranh của Trung Quốc trong các lĩnh vực quan trọng và chiến lược với Hoa Kỳ.
  • Các vấn đề quản trị và điều phối sẽ thách thức sáng kiến khu vực, ít nhất là một phần vì chi tiêu cơ sở hạ tầng khổng lồ làm nền tảng cho phần lớn dự án. Và Bắc Kinh vẫn chưa chứng minh rằng sự đổi mới có thể được áp đặt theo cách từ trên xuống.

Tuần này đánh dấu mười năm chuyến thăm của Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Tập Cận Bình tới Phòng Triển lãm Quy hoạch Thành phố Bắc Kinh. Ở đó, ông đưa ra một yêu cầu năm điểm để thúc đẩy sự phát triển và quản lý của Bắc Kinh, nhằm điều chỉnh và giảm bớt “các chức năng cốt lõi phi vốn (非首都核心功能)” của thành phố (Phòng triển lãm quy hoạch Bắc Kinh, ngày 23 tháng 2). Ngày hôm sau, ông chủ trì một hội nghị chuyên đề, nâng cao việc thực hiện sự phát triển phối hợp Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc như là “một chiến lược quốc gia lớn (重大国家战略)” (Chinamil, ngày 26 tháng 2). Các kế hoạch vẫn đang trong giai đoạn đầu thực hiện, nhưng tham vọng và đường nét của dự án hiện đã rõ ràng.

Các thành phố từ cấp địa khu trở lên là động lực chính của nền kinh tế quốc dân. Họ chiếm khoảng hai phần ba tổng GDP, nhiều hơn tỷ lệ 60% dân số sống ở thành thị. Bắc Kinh neo một sự tích tụ đô thị được thiết lập để chứa tới 130 triệu người theo kế hoạch hiện tại. Những kế hoạch này tìm cách loại bỏ Bắc Kinh xuống các chức năng cốt lõi của mình, tăng cường hội nhập với thành phố cảng Thiên Tân và thúc đẩy các ngoại ứng tích cực cho khu vực rộng lớn hơn ở phía bắc tỉnh Hà Bắc. Một nút quan trọng của các kế hoạch này là thành phố không tưởng công nghệ nổi lên từ vùng đất ngập nước phía nam Bắc Kinh được gọi là Khu vực mới Xiong’an (雄安新区), thể hiện bước ngoặt trong cách tiếp cận của Trung Quốc đối với phát triển đô thị từ tốc độ (như trường hợp của Thâm Quyến) đến chất lượng, và là trung tâm để biến Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc thành “khu vực tiên phong và trình diễn cho hiện đại hóa kiểu Trung Quốc” (SCIO, ngày 26 tháng 12 năm 2023). Cuối cùng, Bắc Kinh tìm cách tận dụng nguồn lao động khổng lồ khoảng 30 đến 50 triệu người để giúp khu vực này trở thành “một trung tâm đổi mới khoa học và công nghệ quốc tế” (Jing-Jin-Ji, ngày 10 tháng 9 năm 2023).

Sự phát triển của Jing-jin-ji

Khu vực Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc là một trong ba khu vực ở Trung Quốc có “Chiến lược Phát triển Khu vực Phối hợp (区域协调发展战略)” của riêng mình. Khu vực này, còn được gọi là “Jing-Jin-Ji (京津冀),” [2] không phải là khu vực ưu việt của đất nước — nó kém phát triển hơn đồng bằng sông Dương Tử hoặc đồng bằng sông Châu Giang — mặc dù có thủ đô chính trị. Nó cũng được định hình chủ yếu bởi các chính sách kinh tế và đô thị quốc gia tập trung. Những điều này một phần nhằm giảm bớt sự mất cân bằng và bất bình đẳng vốn là mối quan tâm chính sách trong nhiều thập kỷ. Tuy nhiên, bản thân các cụm đô thị vẫn là nơi có sự bất bình đẳng nghiêm trọng.

Trong mười năm qua, một số chính sách và sự kiện chính trị lớn đã đánh dấu sự phát triển của sáng kiến khu vực này. Hội nghị chuyên đề tháng 2 năm 2014 đã tạo ra khái niệm này được theo sau bởi 75 chính sách và kế hoạch (政策规划) cho đến tháng 3 năm 2022 (Jing-Jin-Ji, truy cập ngày 29 tháng 2), một phần ba trong số đó dành riêng cho đổi mới khoa học và công nghệ, và chín trong số đó tập trung vào quản trị thành phố. [3] Cũng đã có hai hội nghị chuyên đề tiếp theo. Tại lần thứ hai vào đầu năm 2019, ông Tập kêu gọi các quan chức “duy trì sự kiên nhẫn lịch sử và quyết tâm chiến lược và làm tốt công việc trong dự án lịch sử này”. Tại cuộc họp gần đây nhất vào tháng 5/2023, ông Tập tuyên bố rằng “chỉ trong sáu năm, Khu vực mới Xiong’an đã đi từ con số không thành thứ gì đó… Đó là một phép màu (短短6年里,雄安新区从无到有… 堪称奇迹)” (Quốc vụ viện, ngày 26 tháng 12 năm 2023). Chính quyền trung ương cũng thành lập một nhóm nhỏ hàng đầu và một ủy ban cố vấn chuyên gia.

Hội nghị chuyên đề cuối cùng này đi kèm với việc công bố Kế hoạch thực hiện mới về phát triển phối hợp các ngành công nghiệp ở khu vực Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc (一图读懂京津冀产业协同发展实施方案) (MIIT, ngày 23 tháng 5 năm 2023). Điều này quy định tám lĩnh vực trọng tâm chính, giống như một danh sách dài các mục tiêu chiến lược và ưu tiên chính sách công nghiệp của Trung Quốc. Có thể kể tên một số: hỗ trợ phát triển các cụm sản xuất tiên tiến; nâng cao trình độ tiên tiến của nền tảng công nghiệp và chuỗi công nghiệp trong các lĩnh vực chính của phương tiện năng lượng mới, dược phẩm sinh học và Internet công nghiệp; và cải thiện hệ thống đổi mới công nghiệp khu vực. Không phải vô cớ mà vào đêm trước năm Rồng, Tập Cận Bình đã thực hiện hành trình 30 phút nhanh chóng từ Bắc Kinh đến Thiên Tân, chuyến tàu mà ông đi được gọi là Trẻ hóa (复兴) (Tân Hoa Xã, ngày 4 tháng 2).

Tác động từ trên xuống của các kế hoạch này là rõ ràng. Theo số liệu của các quan chức, tổng sản lượng kinh tế của khu vực đạt 10,4 nghìn tỷ nhân dân tệ (1,46 nghìn tỷ USD), gần gấp đôi con số năm 2013 trước khi sáng kiến này bắt đầu (Nhân dân Nhật báo, ngày 26 tháng 2). Việc sơ tán các chức năng phi vốn đã chứng kiến Khu vực mới Xiong’an thu hút 292 “dự án trọng điểm”. Hơn 3.000 doanh nghiệp sản xuất tổng hợp đã rời khỏi Bắc Kinh. 1.000 chợ, trung tâm logistics đã bị đóng cửa, nâng cấp. Chất lượng không khí đã được cải thiện đáng kể, với nồng độ PM2.5 trung bình đã giảm 57,3% vào năm 2023 so với năm 2014. Bắc Kinh đứng đầu danh sách quốc gia về chi phí nghiên cứu và phát triển thử nghiệm (R&D), cũng như về bằng sáng chế phát minh (NBS, ngày 28 tháng 12 năm 2023). Chỉ số phát triển khu vực Bắc Kinh – Thiên Tân – Hà Bắc đạt 145,0 vào năm 2022 (từ mức cơ sở năm 2014 là 100), chủ yếu được thúc đẩy bởi đổi mới và phát triển xanh. [4]

Câu chuyện về hai thành phố và sự tự củng cố của ĐCSTQ

Câu chuyện sáo rỗng của “Câu chuyện về hai thành phố (双城记)” thường xuyên xuất hiện bằng văn bản về sự hội nhập ngày càng sâu rộng của Bắc Kinh và Thiên Tân (QStheory, ngày 23 tháng 2). Dickens không bao giờ được nhắc đến, nhưng những nghịch lý và mâu thuẫn trong câu mở đầu cuốn tiểu thuyết của ông vẫn còn sống và tốt đẹp trong “chương mới (谱写新篇章)” đang được viết trong thế giới hậu cách mạng này (Cộng hòa Dân chủ Congo thành phố Bắc Kinh, ngày 23 tháng 2). Kế hoạch mô tả một mô hình “R &D ở Bắc Kinh, sản xuất tại Thiên Tân và Hà Bắc (北京研发、津冀制造),” hoặc hợp lý hóa quá trình đưa sự đổi mới “từ phòng thí nghiệm đến dây chuyền sản xuất (推动更多科技成果从实验室走向生产线).” Thiên Tân đã xây dựng 15 phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia và một số tổ chức nghiên cứu và phát triển gắn liền hoặc tách ra khỏi các trường đại học từ cả hai nơi đã củng cố mối liên kết. Chẳng hạn, Công viên Khoa học và Công nghệ Thiên Tân Binhai-Zhongguancun đã tích lũy được hơn 4.900 doanh nghiệp đăng ký, bao gồm 259 doanh nghiệp vừa và nhỏ dựa trên khoa học và công nghệ quốc gia và 193 doanh nghiệp công nghệ cao quốc gia (QStheory, ngày 23 tháng 2). [5] Trong khi đó, có một lượng đầu tư khổng lồ đổ vào các nhà vô địch quốc gia, những người khổng lồ nhỏ và trên hết là cơ sở hạ tầng.

Sự ám chỉ văn học cho thấy một khía cạnh chưa được nghiên cứu kỹ lưỡng của các siêu đô thị của Trung Quốc – ảnh hưởng phương Tây của họ. Điều này kéo dài trở lại những ngày đầu tiên của kế hoạch cho khu vực. Báo cáo “Sách xanh Bắc Kinh – Thiên Tân – Hà Bắc: Báo cáo Phát triển Bắc Kinh – Thiên Tân – Hà Bắc (2023)” quy khái niệm “trung tâm khoa học, công nghệ và đổi mới toàn cầu” cho một bài báo trên tạp chí America Online (còn được gọi là Omni, hoặc AOL; 美国在线) vào năm 2000. Bài báo này lập luận rằng những nơi như vậy sẽ yêu cầu các trường đại học và viện nghiên cứu địa phương đào tạo công nhân lành nghề hoặc phát triển công nghệ mới, các doanh nghiệp có uy tín và các tập đoàn xuyên quốc gia để cung cấp chuyên môn và mang lại sự ổn định kinh tế, văn hóa khởi nghiệp mạnh mẽ và khả năng tiếp cận vốn (Jing-Jin-Ji, ngày 10 tháng 9 năm 2023) – tất cả những điều mà các nhà hoạch định của Bắc Kinh đang theo đuổi.

Bắc Kinh đã kêu gọi sự hỗ trợ và chuyên môn của một loạt các chuyên gia và tổ chức từ Tây Âu và Hoa Kỳ. Liên bang Đức (BMWi) đồng tác giả một báo cáo về “Tính linh hoạt của hệ thống điện ở Jing-Jin-Ji và Đức” cùng với một tư duy hàng đầu của Trung Quốc về việc xây dựng các chính sách chuyển đổi năng lượng tái tạo và năng lượng (Viện Nghiên cứu Năng lượng của NDRC, tháng 8 năm 2020). Trước đó, Viện Paulson đã công bố báo cáo “Cơ hội tiếp theo của Trung Quốc: Chuyển đổi kinh tế bền vững – Làm thế nào Jing-Jin-Ji có thể dẫn đường” cùng với một viện nghiên cứu khác do chính phủ tài trợ (Viện Paulson / CCIEE, tháng 10 năm 2015). Như Paulson viết trong lời nói đầu, họ sẽ “cung cấp phân tích chuyên sâu về các ngành công nghiệp cụ thể trong khu vực Jing-Jin-Ji, cùng với các khuyến nghị cụ thể cho các chiến lược chuyển đổi cho các lĩnh vực này.” Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, vì gần đây McKinsey đã đưa tin về sự tham gia của McKinsey trong việc xây dựng chiến lược PRC (ví dụ, Financial Times, ngày 23 tháng 2).

Một cuộc triển lãm gần đây tại Phòng Triển lãm Quy hoạch Bắc Kinh thậm chí còn sử dụng cụm từ “Câu chuyện về hai thành phố” để chỉ một tác phẩm sắp đặt về sự hợp tác với Copenhagen (mà Bắc Kinh đã kết nghĩa từ năm 2012) về ý tưởng về một “thành phố bọt biển”, cũng như các vấn đề liên quan đến nước khác và các tòa nhà tiết kiệm năng lượng (Phòng triển lãm quy hoạch Bắc Kinh, ngày 26 tháng 2). Mối quan hệ liên tỉnh là một khía cạnh lâu dài trong công việc Mặt trận Thống nhất của ĐCSTQ (Chiến tranh tàng hình, ngày 12 tháng 5 năm 2023). Theo lời của Li Xiaojiang, cựu giám đốc Học viện Quy hoạch và Thiết kế Đô thị Trung Quốc, “cốt lõi của sự phát triển tích hợp của ‘Jing-Jin-ji’ nằm ở các khái niệm tối ưu hóa, điều chỉnh và sắp xếp hợp lý, tất cả vì mục đích theo đuổi sự phát triển lành mạnh hơn” (People’s Daily Online, ngày 26 tháng 2 năm 2019). Thuật ngữ kỹ trị như vậy phù hợp với các thị trưởng thành phố và các nhà quy hoạch trên toàn thế giới, nhưng mức độ mà chuyên gia phương Tây tích cực tranh thủ trong việc giúp phát triển khéo léo làm nền tảng cho sự trỗi dậy của nó như một siêu cường khoa học và công nghệ có thể liên quan đến những người ở Washington, DC [6] Chiến lược Jing-Jin-Ji dựa trên sự chấp thuận của chính quyền trung ương, và rõ ràng hoạt động với các chiến lược rộng lớn hơn của Bắc Kinh.

Bắc Kinh có thể đã tìm kiếm giải pháp ở nước ngoài, nhưng “căn bệnh thành phố lớn (大城市病)” mà họ đã tìm cách giải quyết đã được chứng minh là mãn tính. Khái niệm “thành phố thông minh” tích hợp kỹ thuật số – một mặt hàng nhập khẩu khác của phương Tây, hiện được áp dụng dưới các hình thức như “Bộ não thành phố” của Alibaba – được thể hiện ở Xiong’an. Nhưng các báo cáo của chính phủ nêu chi tiết các khía cạnh quan trọng vẫn cần được giải quyết. Báo cáo Sách Xanh lo ngại rằng Bắc Kinh đặc biệt không có mức độ đổi mới doanh nghiệp đủ cao, đầu tư vào nghiên cứu cơ bản vẫn còn tương đối thấp và hợp tác nghiên cứu công nghiệp-đại học-nghiên cứu cần được làm sâu sắc hơn (Jing-Jin-Ji, ngày 10 tháng 9 năm 2023). Trong khi đó, khu vực rộng lớn hơn vẫn phải chịu sự chênh lệch về đổi mới và sự mất cân bằng “ngoại vi cốt lõi” cản trở khả năng cạnh tranh của cụm trên trường toàn cầu. Các nền kinh tế xanh và kỹ thuật số đã phát triển chậm hơn hy vọng và các vấn đề quản trị đã cản trở các cơ chế thể chế hiệu quả để phối hợp phát triển. Điều này rất quan trọng, vì đồng bằng Bắc Trung Quốc không chỉ là một trong những khu vực đông dân nhất trên thế giới mà còn là nơi có nguy cơ cao nhất thế giới về nhiệt độ cực đoan liên quan đến biến đổi khí hậu [7]

Jing-Jin-Ji là một nỗ lực hướng tới một phong cách quy hoạch đô thị mới ở Trung Quốc, nhưng việc thúc đẩy sự đổi mới rất khó đạt được. Nhà quy hoạch đô thị kỳ cựu Liu Taige (刘太格) đã lưu ý điều này, cũng như lập luận chống lại việc áp dụng công thức cho các thành phố khác của Trung Quốc cho Jing-Jin-Ji. Theo công thức này, “vì lợi ích của GDP, các nhà lãnh đạo địa phương yêu cầu một dự án lớn phải bắt đầu trước cuối năm nay. Những hạn chế về thời gian sau đó sẽ làm cho khoa học lập kế hoạch kém hiệu quả hơn nhiều. Ngoài ra, ở hầu hết các thành phố ở Trung Quốc đại lục, các sở đất đai, giao thông, quy hoạch, môi trường, xây dựng và phát triển và cải cách đều đưa ra các kế hoạch riêng của họ, và có những mâu thuẫn trong lợi ích của chính các sở, dẫn đến sự kém hiệu quả trong quản lý và thực hiện” (Caijing, ngày 5 tháng Sáu năm 2017). Gần đây, ông Lưu đã chỉ ra rằng các kế hoạch cho Hùng An nói riêng có thể không đủ (Đại Kỷ Nguyên, ngày 14 tháng 5 năm 2023).

Kết thúc

Vùng Jing-Jin-Ji, bây giờ đã mười tuổi, cộng sinh cơ quan chính trị dưới thời Tập Cận Bình. Họ đang cố gắng lèo lái dân số vượt quá bất kỳ quốc gia châu Âu nào để ủng hộ tham vọng cá nhân của ông Tập. Những điều này đi kèm với hành lý tham dự nhiều chính sách của Tập Cận Bình. Nếu những kế hoạch này thành hiện thực, cụm thành phố có thể là một trong những khu vực đô thị năng động nhất thế giới. Nhưng đến giữa thế kỷ, khi nhiều chương trình trong số này có thời hạn giả định, Trung Quốc có thể ở một nơi rất khác.

Ghi chú

[1] Lynch, Kevin. Hình thức thành phố tốt. Nhà xuất bản MIT, 1984.

[2] “Jing” là từ “Bắc Kinh”, “Jin” từ “Thiên Tân” và “Ji” là tên cũ của khu vực ngày nay là phần lớn miền bắc Hà Bắc.

[3] Một số kế hoạch và tài liệu liên quan đáng chú ý hơn không được đề cập trong tác phẩm bao gồm:

  • Kế hoạch đô thị hóa kiểu mới (国家新型城镇化规划), báo hiệu sự chuyển đổi từ đô thị hóa trên đất liền sang cách tiếp cận lấy con người làm trung tâm hơn (ngày 16 tháng 3 năm 2014);
  • “Phác thảo Kế hoạch Phát triển Hợp lực Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc (京津冀协同发展规划纲要) (Tháng Tư, 2015);
  • Kế hoạch năm năm lần thứ 13 của Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc (bao gồm 12 kế hoạch đặc biệt cho đất Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc, khu vực thành thị và nông thôn, thủy lợi và y tế) vào năm 2016;
  • “Đề cương Chiến lược phát triển tin học hóa quốc gia (国家信息化发展战略纲要)”;
  • “Kế hoạch tổng thể của thành phố Bắc Kinh (2016-2035) (北京城市总体规划(2016年—2035年))” (Mùa thu, 2017).

[4] Các số liệu luận văn nên được thực hiện với một hạt muối. Nhìn lướt qua cùng một biểu đồ trong các năm 2019–2022 sẽ thấy các con số khác nhau trong mỗi trường hợp. Không rõ liệu điều này là do một phương pháp được điều chỉnh liên tục hay điều chỉnh hồi cứu dữ liệu. Mặc dù cần lưu ý rằng dữ liệu NBS không được biết đến với tính khách quan hoặc chính xác của nó. Xem: https://www.stats.gov.cn/sj/zxfb/202312/t20231227_1945819.htmlhttps://www.stats.gov.cn/sj/zxfb/202302/t20230203_1901694.htmlhttps://www.stats.gov.cn/sj/zxfb/202312/t20231227_1945819.htmlhttps://www.stats.gov.cn/sj/zxfb/202302/t20230203_1900862.html

[5] Phòng thí nghiệm Hải Hà (海河实验室), tập trung vào Tương tác não-máy tính và Tích hợp người-máy tính ở Thiên Tân, gần đây đã được thảo luận tại Trung Quốc Tóm tắt: “Giao diện não-máy tính: Phép lạ y tế và chính sách đổi mới,” ngày 5 tháng Giêng.

[6] Xem ví dụ, Rahm Emanuel. Thành phố Quốc gia: Tại sao các thị trưởng hiện đang điều hành thế giới? Ngôi nhà ngẫu nhiên chim cánh cụt, 2020. (Xem thêm, LRB, ngày 18 tháng 6 năm 2020)

[7] Wu Weiping &; Piper Gaubatz, Thành phố Trung Quốc, (Routledge, 2020), tr.322;


Executive Summary:

  • The Jing-Jin-Ji region’s integrated development embodies Xi Jinping’s vision for the PRC and is one of his strategic priorities.
  • Planning documents from the past decade detail ambitions to leverage the potential of this region’s 110 million people by designing a global center for innovation and high-end industrial production.
  • Many western organizations and cities have been instrumental in assisting with the design of the region’s strategies, unintentionally aiding the PRC’s ability to compete in critical and strategic domains with the United States.
  • Governance and coordination issues will challenge the regional initiative, at least in part because massive infrastructure spending underpins much of the project. And Beijing has yet to prove that innovation can be imposed in a top-down way.

This week marks the decennial of General Secretary of the Chinese Communist Party (CCP) Xi Jinping’s visit to the Beijing Municipal Planning Exhibition Hall. There, he put forward a five-point request for promoting the development and management of Beijing, with a view to adjusting and relieving the “non-capital core functions (非首都核心功能)” of the city (Beijing Planning Exhibition Hall, February 23). The following day, he chaired a symposium, raising the realization of the Beijing-Tianjin-Hebei coordinated development as “a major national strategy (重大国家战略)” (Chinamil, February 26). The plans are still in an early stage of implementation, but the ambitions and contours of the project are now clear.

Cities at the prefecture level and above are the principal engine of the national economy. They account for around two-thirds of total GDP, much more than their proportion of the 60 percent of the population living in urban settings. Beijing anchors an urban agglomeration that is set to house as many as 130 million people under current plans. These plans seek to strip Beijing down to its core functions, deepen its integration with the port city of Tianjin, and foster positive externalities for the wider region of northern Hebei Province. A critical node of these plans is the techno-utopian city rising out of the wetlands south of Beijing known as Xiong’an New Area (雄安新区), which embodies a turn in the PRC’s approach to urban development from speed (as was the case for Shenzhen) to quality, and is central to making Beijing-Tianjin-Hebei into “a pioneer and demonstration area for Chinese-style modernization” (SCIO, December 26, 2023). Ultimately, Beijing seeks to leverage a massive labor shed of around 30 to 50 million people to help the region become “an international scientific and technological innovation center” (Jing-Jin-Ji, September 10, 2023).

The Development of Jing-Jin-Ji

The Beijing-Tianjin-Hebei region is one of three in the PRC to have its own “Coordinated Regional Development Strategy (区域协调发展战略).” The region, also known as “Jing-Jin-Ji (京津冀),” (2) is not the country’s preeminent region—it is less developed than the Yangtze River Delta or the Pearl River Delta—despite housing the political capital. It is also shaped primarily by centralized national economic and urban policies. These are partly intended to alleviate imbalances and inequalities which have been a policy concern for decades. However, the urban clusters themselves remain sites of acute inequality.

Over the past ten years, several major policies and political events have marked the development of this regional initiative. The February 2014 symposium which generated the concept was been followed by 75 policies and plans (政策规划) up to March 2022 (Jing-Jin-Ji, accessed February 29), a third of which are dedicated to science and technology innovation, and nine of which focus on city governance. (3) There have also been two subsequent symposia. At the second in early 2019, Xi urged officials “to maintain historical patience and strategic determination and do a good job in this historic project.” At the most recent one in May 2023, Xi announced that “in just six years, Xiong’an New Area has gone from nothing to something … which is a miracle (短短6年里,雄安新区从无到有…堪称奇迹)” (State Council, December 26, 2023). The central government also set up a leading small group and an expert advisory committee.

This last symposium was accompanied by the unveiling of a New Implementation Plan for Coordinated Development of Industries in Beijing-Tianjin-Hebei Region (一图读懂京津冀产业协同发展实施方案) (MIIT, May 23, 2023). This specifies eight key areas of focus, which read like a laundry list of PRC strategic goals and industrial policy priorities. To name a few: supporting the development of advanced manufacturing clusters; enhancing the advanced level of industrial foundation and industrial chains in the key sectors of new energy vehicles, biopharmaceuticals, and the industrial Internet; and improving the regional industrial innovation system. It is not for nothing that when, on the eve of the Year of the Dragon, Xi took the swift 30 minute journey from Beijing to Tianjin, the train he rode was called Rejuvenation (复兴) (Xinhua, February 4).

The top-down effects of these plans are clear. According to officials figures, region’s total economic output reached Renminbi (RMB) 10.4 trillion ($1.46 trillion), almost double the figure in 2013 before the initiative had begun (People’s Daily, February 26). The evacuation of non-capital functions has seen Xiong’an New Area attract 292 “key projects.” Over 3,000 general manufacturing enterprises have left Beijing. 1,000 markets and logistics centers have been closed or upgraded. Air quality has significantly improved, with average PM2.5 concentration was down 57.3 percent in 2023 compared with that in 2014. Beijing tops the national list in terms of research and experimental development (R&D) expenditure, as well as in invention patents (NBS, December 28, 2023). The Beijing-Tianjin-Hebei Regional Development Index reached 145.0 in 2022 (from a 2014 base of 100), driven predominantly by innovation and green development. (4)

Tales of Two Cities and CCP Self-Strengthening

The cliché of a “Tale of Two Cities (双城记)” frequently appears in writing about Beijing and Tianjin’s deepening integration (QStheory, February 23). Dickens is never mentioned, but the paradoxes and contradictions of his novel’s opening sentence are alive and well in the “new chapter (谱写新篇章)” that is being written this post-revolutionary world (Beijing Municipal DRC, February 23). The plan describes a model of “R&D in Beijing, manufacturing in Tianjin and Hebei (北京研发、津冀制造),” or as streamlining the process of bringing innovation “from the laboratory to the production line (推动更多科技成果从实验室走向生产线).” Tianjin has already built 15 national key laboratories and several research and development institutions either tied to or spun out of universities from both places have cemented linkages. The Tianjin Binhai-Zhongguancun Science and Technology Park, for instance, has accumulated more than 4,900 registered enterprises, including 259 national science and technology-based small and medium-sized enterprises and 193 national high-tech enterprises (QStheory, February 23). (5) Meanwhile, there is an enormous amount of investment pouring into national champions, little giants, and—above all—infrastructure.

The literary allusion gestures to an understudied aspect of the PRC’s megacities—their western influence. This stretches back to the earliest days of plans for the region. The “Beijing-Tianjin-Hebei Blue Book: Beijing-Tianjin-Hebei Development Report (2023)” report attributes the concept of “global centers of science, technology, and innovation” to an article in America Online magazine (also known as Omni, or AOL; 美国在线) in 2000. This article argued that such places would require local universities and research institutes to train skilled workers or develop new technologies, well-established enterprises and transnational corporations to provide expertise and bring economic stability, a strong start-up culture, and access to capital (Jing-Jin-Ji, September 10, 2023)—all things that Beijing’s planners have been pursuing.

Beijing has solicited the assistance and expertise of a range of experts and organizations from western Europe and the United States. A Germany’s Federal (BMWi) coauthored a report on “Power System Flexibility in Jing-Jin-Ji and Germany” alongside a leading Chinese think on formulating renewable energy and energy transition policies (Energy Research Institute of the NDRC, August 2020). Earlier on, the Paulson Institute published the report “China’s Next Opportunity: Sustainable Economic Transition—How Jing-Jin-Ji Can Lead The Way” alongside another government-funded think tank (Paulson Institute/CCIEE, October 2015). As Paulson writes in the foreword, they would “provide in-depth analysis of specific industry sectors in the Jing-Jin-Ji region, along with specific recommendations for transition strategies for these sectors.” This should come as little surprise, given recent coverage of McKinsey’s involvement in crafting PRC strategy (for instance, Financial Times, February 23).

A recent exhibition at the Beijing Planning Exhibition Hall even uses the phrase “A Tale of Two Cities” to refer to an installation about its collaboration with Copenhagen (with which Beijing has been twinned since 2012) on the idea of a “sponge city,” as well as other water-related matters and energy-saving buildings (Beijing Planning Exhibition Hall, February 26). Intercity relationships have been a longstanding aspect of the CCP’s United Front work (Stealth War, May 12, 2023). In the words of Li Xiaojiang, former head of the China Academy of Urban Planning and Design, “the core of integrated development of ‘Jing-Jin-ji’ lies in the concepts of optimization, adjustment and streamlining, all for the sake of pursuing healthier development” (People’s Daily Online, February 26, 2019). Such technocratic jargon sits well with city mayors and planners the world over, but the extent to which western expertise is actively enlisted in helping finesse developments underpinning its rise as a science and technology superpower likely concerns those in Washington, D.C. (6) The Jing-Jin-Ji strategy rests on central government approval, and clearly operates with Beijing’s broader strategies in mind.

Beijing may have looked abroad for solutions, but the “big-city disease (大城市病)” it has sought to resolve has proven to be chronic. The digitally integrated “smart city” concept—another western import, now adopted in forms such as Alibaba’s “City Brain”—is embodied in Xiong’an. But government reports detail significant aspects that still need to be addressed. The Blue Book report worries that Beijing specifically does not have a sufficiently high enterprise innovation level, that investment in basic research is still relatively low, and that industry-university-research cooperation needs to be deepened (Jing-Jin-Ji, September 10, 2023). Meanwhile, the wider region still suffers from disparities in innovation and a “core-periphery” imbalance that hinders the cluster’s ability to be competitive on the global stage. Green and digital economies have developed more slowly than hoped and governance problems have obstructed effective institutional mechanisms for coordinated development. This is critical, as the North China Plain is not only one of the most densely populated regions in the world but is also the world’s most at-risk place for climate change-related extreme heat (7)

Jing-Jin-Ji is an attempt at a new style of urban planning in the PRC, but fostering innovation is difficult to achieve. Veteran urban planner Liu Taige (刘太格) has noted this, as well as arguing against applying the formula for other PRC cities to Jing-Jin-Ji. Under this formula, “for the sake of GDP, local leaders require a major project to start before the end of the year. The time constraints will then make the science of planning much less effective. In addition, in most cities in mainland China, the departments of land, transport, planning, environment, construction and development and reform each come up with their own plans, and there are contradictions in the interests of the departments themselves, which bring about inefficiency in management and implementation” (Caijing, June 5, 2017). More recently, Liu has indicated that the plans for Xiong’an in particular may be insufficient (Epoch Times, May 14, 2023).

Conclusion

The Jing-Jin-Ji region, now ten years old, symoblizes the body politic under Xi Jinping. It is attempting to steer a population exceeding that of any European country to support Xi’s personal ambitions. These come with the baggage that attends many of Xi’s policies. Should these plans come to fruition, the city cluster could be among the world’s most dynamic urban regions. But by mid-century, when many of these schemes have their putative deadlines, the PRC may be in a very different place.

Notes

(1) Lynch, Kevin. Good City Form. MIT Press, 1984.

(2) The “Jing” is from “Beijing,” the “Jin” from “Tianjin,” and the “Ji” is the old name for what is now much of northern Hebei.

(3) Some of the more notable relevant plans and documents not mentioned in the piece include:

  • The New-Type Urbanization Plan (国家新型城镇化规划), which signaled a shift from land-based urbanization to a more human-centered approach (March 16, 2014);
  • The “Outline of the Beijing-Tianjin-Hebei Synergistic Development Plan (京津冀协同发展规划纲要) (April, 2015);
  • The 13th Five-Year Plan of Beijing-Tianjin-Hebei (which included 12 special plans for Beijing-Tianjin-Hebei land, urban and rural areas, water conservancy, and health) in 2016;
  • The “Outline of the National Informatization Development Strategy (国家信息化发展战略纲要)”;
  • The “Overall Plan of the City of Beijing (2016-2035) (北京城市总体规划(2016年—2035年))” (Fall, 2017).

(4) Theses figures ought to be taken with a grain of salt. A cursory look at the same graph for the years 2019–2022 sees different numbers in each instance. It is unclear whether this is on account of a constantly adjusted methodology or a retrospective tweaking of the data. Though it should be noted that NBS data is not known for its objectivity or accuracy. See: https://www.stats.gov.cn/sj/zxfb/202312/t20231227_1945819.html; https://www.stats.gov.cn/sj/zxfb/202302/t20230203_1901694.html; https://www.stats.gov.cn/sj/zxfb/202312/t20231227_1945819.html; https://www.stats.gov.cn/sj/zxfb/202302/t20230203_1900862.html

(5) Haihe Laboratories (海河实验室), which focuses on Brain-Computer Interaction and Human-Computer Integration in Tianjin, was recently discussed in China Brief: “Brain-Computer Interfaces: Medical Miracles and Innovation Policy,” January 5.

(6) See for instance, Rahm Emanuel. The Nation City: Why Mayors Are Now Running the World. Penguin Randomhouse, 2020. (See also, LRB, June 18, 2020)

(7) Wu Weiping & Piper Gaubatz, The Chinese City, (Routledge 2020), p.322

Source link

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

Latest Articles

Nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn

Nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn, từng nổi tiếng trước...

TÂM –/CẢM THỨC THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT

   TÂM –/CẢM THỨC THƠ TÂN HÌNH THỨC VIỆT ________________________________________ Biển Bắc   …...

TUẦN THƠ 29: THƠ THẠCH TỐT – NGUYỄN ĐẠT

CÁNH CỬA Thạch Tốt Cánh cửa như cánh hoa mười giờ trước cửa luôn mở em ạ ! giờ yên vui hớn hở có thấy gì căn nhà hình như vừa sáng nay hoa mười giờ trong trái tim anh em dưới hiên nhà chùm cúc vàng là em đó em đi xa có thấy gì cánh cửa vẫn mở những sớm mai trầm lặng tôi nói em yêu em một ngày nào đó ( vầng trăng làm chứng) ? để bây giờ … vẫn rơi vẫn rơi đi qua ngõ chung cư nhà nàng  còn nhớ không gã đàn ông lang thang huýt sáo nói lời xưa tưởng rằng tưởng đã quên còn nhớ không nơi đó khẻ quay về cánh cửa như cánh hoa mười giờ nhớ em bên góc cà phê thơm hoàng hôn đã mù tan.

TUẦN THƠ 14: LẠI KỂ VỀ CON SÓI CÁI

Chúng ta đã có tiêu chuẩn đánh giá một bài thơ: cái mới trong ý tưởng và cái hay trong nhịp điệu; cùng cách làm thơ Tân hình thức Việt, và bây giờ là thời điểm của vận động sáng tác. Thơ Tân hình thức Việt tái định nghĩa, thơ là một hành trình hồi phục người đọc, so với điện ảnh và ca nhạc, đó là tham vọng chẳng có gì phải thất vọng, vì đó là thơ. Nhưng để hồi phục người đọc, phải hồi phục nhịp điệu thơ, và để có nhiều người đọc, phải có nhiều người sáng tác. Chúng tôi mong muốn có những sáng tác mới, áp dụng theo cách làm thơ Tân hình thức Việt, và ngoài việc sáng tác, xin các thân hữu bỏ ít nhiệt tâm vận động thêm người tham gia. Sáng tác xin gửi về email: baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@thotanhinhthucviet.vn
00:10:44

MẸ KHỔ

Mẹ già đã gìa ngồi còng lưng bên gánh hàng rong nơi góc phố bụi mờ những bước chân qua

ĐỌC MỘT BÀI THƠ NHƯ THẾ NÀO

NGUYỄN ĐỨC TÙNG Sinh tại Quảng trị, lớn lên đi...

Related Articles

Đọc thơ Đỗ Kh.

Nguyễn Lương Ba dokhiem.com/tho-den-tu-dau/ Thật rất khó để phân tích một bài thơ hiện đại. Mọi biểu lộ văn chương với yếu tính là mỹ học...

TUẦN THƠ 30: THƠ VƯƠNG NGỌC MINH 2

THƠ VƯƠNG NGỌC MINH VÀ GIỜ Và giờ các bạn hãy tập đọc cho quen dần với thể thơ tân hình thức việc tôi đến ở đời này quả sự cố lớn và không ngờ nơi sự cố lớn ấy vô vàn sự cố nhỏ (không tin hỏi thượng đến há!) và chưa bao giờ ngay đây vô vàn các sự cố nhỏ đấy lại tức thời cùng hiển hiện khi tôi vào buồng tắm đứng trước gương (soi!) rất đời thường vô vàn các sự cố nhỏ tự bao giờ đã bám kín mặt gương tất nhiên chả tài nào nhìn thấy hình (vong!) tôi phản chiếu lại hay nói đúng hơn tôi chẳng còn hiện hữu trong gương nữa nên nhớ tôi không cần tới bất kì sự giúp đỡ nào

Đất nước vào thu

Tản văn của Nguyễn Tự Lập Vậy là thêm một năm nữa - có lẽ năm thứ hai rồi phải không anh? Đất nước vào...

Discover more from THO VIET

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading