THƠ MỖI TUẦN
Sáng tác xin gửi về Diễn đàn hoặc email:
baogiaytanhinhthuc@yahoo.com | info@tintho.net
Vương Bích Ngọc
NGHĨ VỀ SỰ CHẢY TRÔI
Ánh sáng hắt lên từ
lằn sơn trắng bạc của
chiếc xe hơi đỗ trước
cửa quán cafe đang
ngồi những bọt khí nổi
nổi liên hồi từ bể
cá có mấy con cá
trong quán cafe đang
ngồi những tiếng nói rả
rích to nhỏ tỏ mờ
dạo này tôi hay nghĩ
về sự chảy trôi sự
rồi sẽ đến sự bất
lực của đẩy nhanh và
níu giữ tằng tằng những
đốm đồi mồi trên tay
em khiến em nghĩ về
aging tôi thì đã
có những vết đen nhỏ
nhỏ trên bụng nơi trước
đây trắng ngần em có
thể vẫn xinh và tình
tôi vẫn xúc động khi
nhìn nụ cười của em
người tình của tôi đang
ở đâu bàn tay chàng
hãy xoa dịu cơn xoáy
trong ngực tôi người tình
của em đang ở đâu
sao không xoa dịu lời
thơ buồn của em khi
chàng quắp theo một con
nhỏ mà chàng chính thức
gọi là người yêu gần
đây gặp em tôi thấy
em nhiều lần giấu sự
run rẩy trên môi mà
tôi cam đoan là chực
bật ra một giọt nước
mắt này em nếu phải
nếu tôi có thể làm
gì được để những đốm
đồi mồi ngừng xuất hiện
trên tay em thì nhớ
bảo tôi làm cho nhé
Hồ Đăng Thanh Ngọc
BÊN SÔNG
Cây lau bên sông phất phơ chiếc quạt lông
trắng như phất phơ cái đuôi con vịt bầu
đang ngoe nguẩy giữa mùa hè/ con đường dưới
đáy sông gần như dừng lại bởi dòng nước
không chảy nữa trên con đường dưới đáy sông
từ xa xưa/ bởi trên đỉnh nguồn bức tường
thủy điện đã chặn lại thành một barie con
đường dưới đáy sông và rừng đại ngàn giờ
đã bị cạo trọc lóc như cái đầu của
cầu thủ Ronando/ những đàn cá biến mất sau
những cú dí điện hay ngộp thở chết hàng
loạt chúng chả thiết sinh sôi nữa dẫu bao
mùa lũ qua và những bến nước đã vắng
bóng người tắm giặt/ cụm từ “vẫy vùng trên
sông” đã không còn được lũ trẻ con nhắc
tới bởi chúng đâu còn tắm sông để vẫy
vùng trên sông/ trên con đường dưới đáy sông
gần như dừng lại bởi dòng nước không chảy
nữa tôi nhìn thấy ánh mắt em dừng lại
trên cụm hoa lau trắng/ đừng đưa ánh mắt
đi nơi khác em nhé bởi nếu thế thì
những bông hoa lau cũng sẽ biến mất/ ôi
làm sao để em có thể không đưa ánh
mắt đi nơi khác
Phạm Quyên Chi
MƠ HOANG
Trong cuộc say hai người
Ngồi tê cả bàn chân
Khi nghe tôi kể về
Giấc mơ không đầu không
Cuối kìa kìa người chồng
Tức giận tát vào mặt
Vợ mình bao nhiêu là
Đủ đầy bao nhiêu là
Đầy đủ một khi cầm
Lên tay những suy nghĩ
Kì cục kì cục và
Niềm tin số phận