Nguyễn Lương Ba
H Ồ I S I N H
gửi con trai
khi trở về một ngày không bình thường
Nhìn lá thu phong rơi trên đầu ngỏ
hiu quạnh
Niềm vui không biết được những khoảnh khắc pha trộn
Không như những buổi sáng sớm mùa đông lạnh lẽo
Đèn đường vàng trên con đường dẫn ra phi trường
Về đâu những con đường xưa cũ dẫn tôi đi miên man những ký ức
Về đâu căn nhà rường vùng quê ngoại
bầy trâu bò gặm cỏ
lặng lẽ những ngày tôi trở về vùng hồi cư
Con đò đưa người hay đưa tôi trôi lững lờ phía bên kia
Những ngày tháng rạo rực ôm đồm mẹ cha
bừng bừng những lời ca thương nhớ hòa bình
Tôi về đây chìm khuất những điều chưa biết
xưa mẹ tôi khiêng thúng lặng lẽ trở về
Tiếng súng vang sau lưng độn cát
một người ủy ban chạy ngược đoàn người hô vang những khẩu hiệu
khí thế hai hàng , gia đình hai hàng
nhìn ánh khói vương lên từ ngọn lữa bếp của ngày chia cắt loạn ly,
Tôi về lại đây lạy Thầy Đốc
Thầy nói Nhớ đọ trò phải kỷ luật
Dạ thưa Thầy con xin ghi như mỗi buổi khói lam chiều
nghe tiếng trống tan trường đều đặn
mỗi tiếng trống là một bài giảng của Thầy Cô .
Tôi về đây cũng vừa biết tình yêu là gì
là tiếng ọt ẹt của đàn ểnh ương sau bụi chuối
tiếng mưa rơi lạnh buốt đêm dài
và cây đèn dầu lấp ló một mái tóc dài như mùa đông chập chùng nhớ thương
Và rồi tôi ra đi cũng thế
mẹ vẫn nói để dành cho con một chỉ
con mang trong người của giây phút tử sinh
tôi lạy tạ vào lúc nửa đêm
nhìn thấy mình như một bóng ma
trên chuyến xe đò với những bóng ma khác không biết họ đi đâu
Tôi lại trở về nhiều lần tìm lại
ký ức đã vùi sâu trong sách vở
dù là sống chết niềm tin mà tôi ấp ủ vẫn luôn nở đẹp suốt mùa cây trái
Hình bìa: Tác giả ngồi tại cà phê Tùng Đà Lạt – nơi từng là địa điểm các văn nghệ sĩ giao lưu trao đổi chia sẻ về nghệ thuật và thời cuộc …
KHI NGANG QUA ĐẬP ĐÁ
Nhớ những mùa lụt lội ở Huế-10/2020
Ta nâng ly ngày tiễn đưa bạn
bè một thời giờ tóc dài bạc
đãi bạn mai bạn đi làm loài
chim bay mãi một thời sao lắm
anh em ta ráo hoảnh nhìn người
xa xưa tên Chi và nhiều bạn
khác nhìn người bạn xa xưa đó
bọn mình theo những mái tóc thề
bổng nhớ hoa nắng trôi dài dọc
mái tóc thề ngẩn ngơ chiếc áo
dài ai bay qua cầu trắng bạc
hạt mưa long lanh ta lại gặp
người bạn tên Chi con đường đi
qua Đập Đá phơi bụi nón lá
em chỉ còn là chấm nhỏ nhỏ
nhỏ có thấy thế không Chi nờ
khi ngày bắt đầu và đêm cũng
rục rịch bắt đầu luôn thế nào
đi nữa em chỉ còn là nụ
cười em bé mỗi sáng hay như
ngày xưa hỏa châu rọi sáng tiếng
gọi máy rè rè (đích thân dích
thân nghe rõ) đi nữa em chỉ
còn là nụ cười em bé nơi
Chi không biết những bao cát về
những bao cát làm hầm trú ẩn
cho trái tim mình không ngủ ngày
xưa ấy nhớ về thăm O Hai
ở Bao Vinh nhớ nhé ngày ấu
thơ đi qua những độn cát và
hầm cát tuổi trẻ không dài lắm
và tuổi già con đường của cát
bụi thẩm sâu.