XÂU CHUỖI THƠ
______________

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI BÁN VÉ SỐ
ĐI DÉP BẰNG BÀN TAY TRÁI

Nguyễn Văn Vũ

ĐỜI BỤI
lếch thếch trên những con đường
đầy xe đầy người đầy bụi
người bán vé số thoát ra
từ cuộc chiến cuối thế kỷ
hai mươi đi dép bằng bàn
tay trái lắc qua lắc về
như con lắc mất trọng tâm
chân cẳng để lại đâu rồi
giữa rừng sâu giữa khe suối
ai nào biết được sáng ra
lết đi lết đi chiều tối
lết về lết về người bán
vé số đi dép bằng bàn
tay trái loay xoay như trái
bóng xì hơi lăn vào ngõ
cụt nương tựa vào bóng đêm
nghe bầy muỗi hát ca rồi
lăn đi lăn đi vào ngày
qua ngày đêm qua đêm lăn
đi lăn đi vào những tháng
những năm tăm tối trên chiếc
dép mang bằng bàn tay trái
và bàn tay còn lại thì
cong queo cong queo những tờ
vé số ế ẩm ngày mưa …
HỒI ỨC
chiều nay anh lết qua con đường
kỷ niệm của mối tình đẹp như
mơ bay giữa mùa xuân thứ hai
mươi cuộc đời lết qua cái mùa
xuân mở ra cánh cửa số phận
đưa anh rời xa cuộc hẹn hò
tóc bồng áo lụa rồi lết vào
cuộc đời áo lính giày da lết
vào cơn mê chìm nghỉm ba lô
súng đạn anh nhớ lại hình bóng
người anh yêu níu anh chao nghiêng
giữa bóng chiều níu anh quay ngược
về phía có mẹ anh có người
yêu anh đứng ngồi không yên ngóng
chờ tin anh từ vùng khói lửa
mịt mù đã xô anh lộn nhào
vào cánh cửa số phận dễ dàng
như sấp ngửa bàn tay dễ dàng
như ngọn đèn phụt tắt trước gió
đó là một buổi chiều không khác
gì những buổi chiều khác trong rừng
sâu không có tiếng cú kêu ma
không có tiếng tà hót giật mình
nhưng thần chết đã chớp mắt đưa
ngang lưỡi hái cắt vụn núi rừng
cắt vụn hơi thở của đám bạn
bè anh trộn xác vào đống ba
lô súng đạn không biết tai họa
nào ơn phước nào đã dành cho
anh sự sống với cái xác không
chân với mái đầu không mẹ khi
mẹ anh không còn gượng lên được
nữa vào cái ngày tin dữ đưa
về và người yêu anh … em ơi
chiều nay anh lết qua con đường
kỷ niệm của mối tình đẹp như
mơ bay giữa mùa xuân thứ hai
mươi cuộc đời anh đang lăn đi
lăn đi vào bóng tối như trái
bóng xì hơi lăn vào ngõ cụt…
SỐ PHẬN
Làm sao em có thể đứng vững được
dưới bầu trời không có mái che của
thượng đế một buổi chiều không khác gì
những buổi chiều khác giữa cái xóm nhỏ
xôn xao chuyện mất còn người mẹ khổ
đau nhận tin dữ gục xuống bên thềm
để không bao giờ nhìn thấy một lần
đứa con trai trở về cụt lủn trên
chiếc xe lăn dằn nát trái tim nhỏ
bé của người con gái lịm chết giữa
mùa xuân và mùa xuân những mùa xuân
đi qua cùng cơn gió lốc đẩy dòng
nước mắt chảy vào trang sử mới đẩy
người lính tàn phế lăn ra hè phố
lây lất ngày qua ngày đêm qua đêm
lăn vào những tháng năm tăm tối đẩy
người con gái chết lịm giữa mùa xuân
trôi dạt về phía biển khơi ngày qua
ngày đêm qua đêm người con gái đã
trôi đi đâu dạt về đâu nào ai
biết được nơi đầu sóng ngọn gió nơi
bầu trời không có mái che của thượng
đế người con gái đã tan thành rong
rêu hay bọt biển nào ai biết được…
Tháng 5 năm 2016
 
 
Page cover: Negritude Painting, “La Jungla” by Cuban-born Afro-Chinese Painter Wilfredo Lam

Leave a Reply

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.